Insane
Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325031

Bình chọn: 7.00/10/503 lượt.

của tà ác cầm thú và đại

cầm thú, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Nam Cung Minh trước khi đi tới tìm ta cáo biệt, dáng vẻ hắn nhìn ta

thật khẩn trương, rất là cảm động, an ủi nói:“Lạc nhi muội muội, ta bất

quá phải đi nửa tháng, Hà Đông ở gần Hạ quốc, trang sức có đặc trưng

riêng, muốn ta đặt hai bộ cho muội không?”

Ta lắc đầu, ai oán nhìn một mảnh cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, đầu cúi thấp, lộ vẻ mỹ nhân u hoài.

Nam Cung Minh thực biết nhìn mặt đoán ý:“Muội đang lo lắng Hầu gia?”

Ta thở dài:“Nghe nói hắn rất ham nữ sắc……”

Nam Cung Minh nhìn ta nửa ngày, do dự thật lâu, cực kì uyển chuyển

lựa lời nói:“Hầu gia là người trọng sắc khinh đức, cho nên cha ta mới

tặng hắn năm mỹ nhân.”

Ta sửng sốt nửa ngày, mới hiểu được hắn là đang hàm súc ám chỉ: xú

nha đầu giống ngươi trên mặt đầy hồng ban, ném tới trước mặt sắc lang,

sắc lang cũng không có hứng thú a……

Tốt lắm, không có hứng thú là tốt rồi.

Ta thoáng yên lòng, cầm lấy gương, sờ sờ gương mặt đầy hoa đào tiển, quyết định trở về sẽ lấy thuốc bôi thêm nhiều một chút.

Nam Cung Minh luôn mãi cáo từ, thấy ta không có ý đứng dậy đi tiễn hắn, đành phải một mình xuống núi. ( tiểu Minh Minh thật đáng thương ah~)

……

Ban đêm, khắp nơi Nam Cung thế gia thắp đầy đèn màu bằng ngọc lưu ly, oanh ca yến ngữ, Tàng Thư Các có vẻ thanh tịnh bất thường, ta cảm thấy

về sớm để đối mặt bạn cùng phòng cứ muốn đi lên giường của Hầu gia rất

nguy hiểm, liền chủ động lưu lại tăng ca, sửa sang lại hơn ba trăm cuốn

tạp thư gần đây mới đem về.

Chầm chậm sửa sang lại đến khuya, cảm thấy có chút đói bụng, ta thắp

đèn lồng màu vàng nho nhỏ, né né tránh tránh chạy tới phòng bếp, trộm

hai cái bánh bao to, lúc chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Ngô quản sự

bỗng nhiên đi tới, gọi ta lại:“Cửa sổ lầu một cửa sổ tựa hồ chưa đóng

kín, ta muốn đến yến hội giúp Vương tổng quản, ngươi về Tàng Thư Các

kiểm tra một chút.”

Ta lại phải né né tránh tránh chạy trở về.

Trên đường đám mỹ nhân tựa hồ cũng ít rất nhiều, chung quanh trở nên

thực im lặng. Ta đóng kín cửa sổ lầu một, bỗng nhiên phát hiện ánh nến

trên lầu hai cũng đã quên tắt, đành phải bước lên thang gỗ kẽo kẹt kẽo

kẹt.

Xốc lên bức rèm che, ta phát hiện ánh sáng đó không phải của mấy ngọn đèn kia, mà là hơn mười ngọn đèn bằng ngọc lưu ly, chiếu sáng toàn bộ

gian phòng giống như ban ngày. Dưới ánh đèn ngọc lưu ly, trên chiếc

giường quý phi, một nam tử trẻ tuổi đang lười biếng nửa nằm, cúi đầu đọc sách. Hắn mặc một cái hồng bào thêu hoa văn hắc long phức tạp, những

chiếc nút trang trí được làm bằng ngọc phỉ thúy lớn nhỏ, tóc dài đen như mực tùy ý thả lỏng, sau đầu bện mấy cái bím nhỏ, phía trên kết lại bằng tám hạt trân châu, càng làm nổi bật màu da như ngọc.

Ta nháy mắt đã nghĩ ra hắn là ai, sắc mặt đại biến, chạy nhanh lặng lẽ bỏ chạy xuống lầu.

“Ngươi đã đến rồi?” Nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nhìn về phía ta,

thanh âm của hắn hơi khàn khàn đầy từ tính, trầm thấp lại mang theo chút dụ hoặc khó tả.

Ta chạy trốn nhanh hơn .

Nhưng mà, cửa lầu một lại không biết bị ai khóa mất.

Hầu gia mang theo ngọn đèn lưu ly, không nhanh không chậm bước xuống

bậc thang, ánh sáng mờ nhạt chiếu ra dung mạo của hắn , mày kiếm tinh

mâu, mũi cao môi mỏng, là tướng hời hợt cực hạn. Chỉ có điều vẻ mặt hắn

làm cho người ta cảm giác có chút giống mèo, một hảo thợ săn tao nhã

xinh đẹp, vì tò mò mà đi săn. Chúng nó có kiên nhẫn, hiếu kỳ, duy độc

không có lòng thương hại, không từ thủ đoạn bắt con mồi cho tới tay, sau đó thiên chân vô tà đùa bỡn chí tử.

Ta, là con mồi trong mắt hắn.

Nhưng mà, hắn vì cái gì lại ở chỗ này?

Đại…… Đại khái là hắn muốn cùng ai hẹn hò ở trong này, bị ta bước nhầm vào phải không?

Ôm một tia may mắn, không xô cửa lớn nữa, ta lại muốn đi xô cửa sổ, Hầu gia đã ba bước hai bước đi đến trước mặt.

Ta cúi đầu, ráng giãy dụa:“Nô tỳ bước nhầm, thỉnh Hầu gia thứ tội.”

“Ngươi không có bước nhầm, ta đang đợi ngươi.” Hầu gia vươn ngón tay

trắng nõn mà lạnh như băng của hắn, nhẹ nhàng đặt lên vai ta, chậm rãi

đưa đến sau gáy, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Hầu…… Hầu gia…… Hầu gia tìm nô tỳ có việc sao?” Ta bắt đầu lạnh run.

Hắn tựa hồ cảm thấy rất thú vị, thấy ta muốn trốn, liền đặt ngọn đèn

xuống, tay phải nắm chặt cằm ta, bắt ta lại gần, ngẩng đầu lên, tay trái thuận thế ôm lấy thắt lưng của ta, đem cả người ôm vào lòng:“Nghe Nam

Cung Hoán nói, con của hắn mê luyến một nha đầu xấu xí ở Tàng Thư Các,

còn lén công bố muốn kết hôn làm chính thê, khiến cho hắn rất là phiền

não. Ta cảm thấy rất ngạc nhiên, đến tột cùng là dạng xú nha đầu nào có

thể làm cho đệ nhất công tử tại võ lâm thế gia, mắt cao hơn đỉnh Nam

Cung Minh đặt ở trong lòng? Tổng nên có một vài chỗ hơn người đi? Cho

nên lại đây nhìn xem thử.”

Mục đích của hắn thật sự là ta.

Trái tim của ta chìm xuống một chút.

Mặt của Long cầm thú càng dựa vào gần, càng ôn nhu càng cẩn thận,

giống như khám phá hết thảy ngụy trang trên mặt, thẳng tắp xâm nhập vào

nội tâm. Cái tay đặt ở bên hông thủ đã chuyển động cao thấp, vuốt ve

chung quanh.

Ta liều mạng giãy dụa,