
ìn chằm chằm vào ta.
Ta trốn ở trong chăn tận khả năng giả bộ cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không được.
Ước chừng qua một khoảng thời gian, hai cô gái rốt cục bị tiễn bước , phòng khôi phục im lặng.
Ta ước chừng Long cầm thú đã muốn ngủ, liền rón ra rón rén đứng lên,
dùng mảnh vải bao lại sợi lắc chuông trên chân, thật cẩn thận ở trong
phòng ngủ đông lục tây tìm. Ta biết Long cầm thú trong phòng chắc chắn
có thứ tốt, hơn nữa dưới giường là có mật đạo, nhưng cũng không nhớ rõ
cơ quan đến tột cùng ở phương nào.
Giống như đang chơi RPG*, ta tìm một hồi, con báo kia tỉnh giấc, thực không cho ta chút mặt mũi cúi đầu rống lên một tiếng, làm chiếc chuông
trên cổ rung động. Ta sợ Long cầm thú thức giấc, đành phải rón ra rón
rén một lần nữa bò lại lên giường giả bộ ngủ.
Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, Long cầm thú không chút để ý nói với
ta:“Lạc nhi, trước kia ta cũng có vài cơ thiếp đầu óc không thanh tỉnh,
ngươi có biết các nàng hiện tại ra sao không?”
Ta vẻ mặt thuần lương, liều mạng lắc đầu.
“Hắc nhi ngoan ngoãn,” Long cầm thú cúi đầu, xé một khối thịt tươi
cho báo đen, khóe môi nhếch lên ôn nhu tươi cười, trong ánh mắt nhưng
không có chứa gì cảm tình,“Thân là sủng vật, sẽ giữ bổn phận sủng vật,
hảo hảo đi theo chủ tử nuôi mình, không cần tâm sinh ý khác, nếu không
là muốn ăn roi .”
Nam nhân này khủng bố ở chỗ là, hắn căn bản không cần bất luận kẻ
nào, cũng không để ý gì cảm tình. Hắn chỉ cần biết những thứ này có phải thuộc về hắn hay không.
Ta sợ run cả người.
Sau khi ăn xong, tổng quản đại nhân tìm đến ta, nói cho hay là huấn
luyện quy củ làm cơ thiếp cần có, trừ bỏ giảng thuật các loại hành động
Hầu gia cấm kỵ cùng công việc cần chú ý, còn đặc biệt cường điệu đem kết cục của một ít nữ nhân không hiểu chuyện phạm sai lầm, sinh động như
thật cùng ta miêu tả một phen.
Ta bỗng nhiên cảm thấy Lâm Lạc Nhi chạy trốn trở về chính là lọt vào
quất roi, cường bạo cùng luân bạo, quả thực là bất hạnh trong bất hạnh
……
Tổng quản gật đầu, vui mừng làm ra kết luận:“Hầu gia đối với ngươi
vẫn là dụng tâm, không bỏ được xuống tay cứng rắn, ngươi cũng coi như
nhu thuận, cư nhiên chỉ bị một roi đã nghe lời. Có một số cô gái ngu
xuẩn, cái chết đến trước mắt, cũng không chịu cởi quần áo đâu.”
“Đúng vậy, thức thời là mỹ đức lớn nhất của ta.” Ta mang vẻ mặt đau khổ trả lời.
“Hảo hảo hầu hạ Hầu gia, thả lỏng một chút, sẽ có tiền đồ .” Cuối
cùng tổng quản trấn an hai câu, chắp tay sau lưng, đi cho chim ăn .
Ta ở dưới ánh mặt trời dũng cảm nắm chặt hai nắm đấm, kiên định muốn
chạy trốn phải duy nhất một lần là thành công, nếu thất bại liền quyết
tâm lập tức đi thắt cổ tự sát!
……
Hầu gia không có đem tất cả thời gian đều lấy ra để vẽ, hắn cũng có
làm việc. Ta thực kinh ngạc phát hiện cầm thú này không phải một tay ăn
chơi chơi bời lêu lổng, hắn mặc dù sinh hoạt cá nhân thối nát, phong
phẩm không tốt, nhưng lại tinh thông vài thứ tiếng nước ngoài, tiếng Anh nói so với ta còn lưu loát, còn lợi dụng quyền lực cùng ngoại thương
cấu kết, lũng đoạn toàn bộ hải vận cùng ngoại thương sự vụ của vương
quốc, là chậu châu báu, cây rụng tiền của triều đình. Hắn cũng thừa dịp
này, tiện lợi từ bên ngoài vận đến đại lượng dụng cụ vẽ tranh chính mình thích cùng tác phẩm “Dâm uế”, vụng trộm cất chứa.
Ta ngồi ở bên cạnh thư phòng của hắn, cố gắng cùng báo đen bạn học
tạo quan hệ tốt, liều mạng đút thịt cho nó ăn, chải lông cho nó, để
tránh chạy trốn thời điểm bị nó cắn một ngụm.
Hầu gia cuối cùng tiếp kiến xong một đám nịnh bợ, nhu nhu dụi mắt, đi đến trước mặt chúng ta, ngồi xổm xuống, thực vui mừng nhìn ngắm, bỏ qua báo đen, đem ta ôm vào lòng, ẵm thật cẩn thận đi đến nhà ăn, nhận người đưa lên trân tu mỹ thực.
Ăn no ta tiếp tục cởi, hắn tiếp tục vẽ.
Lần này chỉ sửa lại vài chi tiết, hắn cũng thả lỏng chút, chỉ vẽ một
chút liền dừng bút lại, cho phép ta nghỉ ngơi, đi đến lương đình ăn trái cây.
Lúc nghỉ ngơi lại là một đám người hầu hạ.
Chỉ cần không cãi lại mệnh lệnh của hắn, Long cầm thú đối với những
mỹ nhân bên người đều thực phóng túng, hơn nữa mỹ nhân dị tộc phần đông, các nàng không hiểu cái gì gọi là quy củ của Trung Nguyên. Cho nên mọi
người nói chuyện cũng khá lớn mật, các loại huân đoạn tử không ngừng,
hỗn loạn ca ngợi Hầu gia vẽ đông cung đẹp, khi nào thì cấp chính mình
cũng vẽ một bức.
Long cầm thú chỉ cười không nói.
Có một cô gái Miêu Cương mặc váy ngắn chỉa vào người của ta, cười hì
hì hỏi:“Hầu gia, đây là người mà ngài từ Nam Cung thế gia mang về đến
sao? Nguyệt nhi tỷ tỷ nói nàng xinh đẹp, ta còn không tin, hôm nay vừa
thấy danh bất hư truyền, cô nương đáng yêu như vậy, Nam Cung Hoán như
thế nào bỏ được tặng ngài ?”
Long cầm thú ăn một trái nho, cái tay đang ôm thắt lưng của ta lại
nắm thật chặt:“Tên kia có mắt không tròng, nhờ ta hỗ trợ bắt người, ta
cũng chỉ hảo cố mà làm, nhưng thật ra không nghĩ tới bắt được đại bảo
bối trở về.”
Ta nhịn không được hỏi:“Hỗ trợ bắt người?”
“Nha đầu ngốc, ngươi chỉ sợ còn tại trong mộng đi?” Long cầm thú nâng lên cằm của ta, nhé