
nhìn Thủy Nhi, tại sao chuyện như vậy mà cô ấy lại không nói cho
cô biết chứ. Cô vẫn cho là Lý Băng chẳng qua cảm thấy có lỗi nên mới
không dám tới gặp mình, không ngờ cô ấy lại bị đả kích lớn như vậy,
tuyệt khổ sở không kém so với chuyện cô mất đi Mạc Thiên Kình.
"Thời gian qua cô luôn tiêu cực trầm mặc như vậy, tôi cũng định nói cho cô
biết, nhưng cô cũng làm gì có tâm trạng mà để ý tới nữa, cho nên tôi
không nói nữa, tôi cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô!"
Nhìn bọn họ, người nào cũng đau khổ, khó chịu, cô cũng không dễ chịu gì cho cam.
"Lý Băng thật rất đáng thương, có một gia đình như thế, mang thai bốn tháng lại bị mất, còn phải chịu đựng khổ sở kia nữa, cô ấy thật rất đáng
thương!"
Thượng Quan Quân Triết liền nghĩ tới cuộc sống của Lý
Băng trong khoảng thời gian này, ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng thay
cho cô ấy.
"Gọi điện thoại cho cô ấy đi, nói cho cô ấy biết tôi đã bình an trở về rồi !"
Mạc Thiên Kình nhìn Thủy Nhi, Thủy Nhi liền lấy điện thoại ra, ấn số của Diệp Duệ.
"Alo!" chất giọng trầm thấp của Diệp Duệ vang lên, kể từ khi Lý Băng rời đi,
mặc kệ là ngày hay đêm, anh đều không ngừng bận rộn, hi vọng có thể quên được cô.
Chỉ là mặc kệ anh có làm nhiều như thế nào, ánh mắt bi
thương của Lý Băng, khuôn mặt lạnh lùng vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí
của anh.
"Diệp Duệ, tôi là Thủy Nhi, Lý Băng thế nào rồi! Mạc
Thiên Kình đã trở lại rồi, anh báo cho cô ấy biết giúp tôi nhé, để cho
cô ấy an tâm, khi nào rảnh rỗi nhớ đến chỗ của Sính Đình chơi!"
"Cô ấy đi rồi!"
Thủy Nhi vừa mới dứt lời liền nghe thấy Diệp Duệ trả lời.
"Đi rồi? Đi đâu, chuyện gì đã xảy ra?"
Thủy Nhi kinh ngạc hỏi liên tiếp, chuyện gì đã xảy ra chứ, Lý Băng đã đi rồi, cô ấy đi đâu được chứ?
"Cô ấy không đi tìm các cô sao?"
Bị Thủy Nhi hỏi vậy, Diệp Duệ mới phát hiện Lý Băng đã đi được hai ngày
rồi, nếu không đến chỗ của Thủy Nhi vậy thì cô ấy sẽ đi đâu chứ?
"Không có!" Thủy Nhi liền bị anh làm cho hồ đồ rồi, sau khi Diệp Duệ nghe thấy cô nói vậy liền lập tức cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi
biệt thự.
"Alo . . . .Alo. . . . . Diệp Duệ!"
Thủy Nhi lớn tiếng gọi, đối phương lại đã sớm cắt đứt liên lạc rồi!
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tôi cũng không biết, chỉ muốn anh ta nói cho Lý Băng biết Mạc Thiên Kình đã trở lại, không ngờ anh ta liền nói Lý Băng đã rời đi rồi. Hỏi cô ấy đi
đâu, anh ta cũng không nói, nghe thấy tôi nói cô ấy chưa về chỗ của
chúng ta thì liền cúp điện thoại. . . . . ."
"Nguy rồi, Lý Băng đã rời khỏi nhà của Diệp Duệ, lại không tới chỗ của chúng ta, nhất định là đã bỏ đi rồi!"
Mạc Thiên Kình liền nhíu mày, trầm trọng phân tích, nha đầu kia, cư nhiên
chuyện gì cũng đều ôm vào trên người mình, mà những chuyện này đều không phải là lỗi của cô ấy.
"Thủy Nhi, gọi vào điện thoại của Lý Băng xem sao!"
Thượng Quan Quân Triết vội vàng nói, Thủy Nhi lập tức ấn sô.
"Thật xin lỗi. . . . . ."
"Không gọi được!"
Thủy Nhi nhìn điện thoại di động, vô cùng sốt ruột, sao điện thoại di động lại không gọi được.
Thượng Quan Quân Triết nhìn cô, lấy điện thoại di động của mình ra gọi một cú
điện toại, một lát sau, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"Alo!"
"Lý Băng, tôi là Thượng Quan Quân Triết, cô đang ở đâu thế!"
Thượng Quan Quân Triết lo lắng hỏi, số này là số trước kia Lý Băng đã gọi cho anh, không ngờ thật có hiệu quả!
"Tôi đang đi làm, có chuyện gì không? Sao lại lo lắng như vậy!"
Giọng của Lý Băng rất thong thả, nhàn nhạt hỏi! "Cô đi làm ở đâu?"
Thủy Nhi kinh ngạc hỏi, hai ngày nay cô đã không đi làm rồi, chỉ giao
phó cho trợ thủ, có chuyện gì liền trực tiếp gọi điện thoại hoặc là gửi
mail cho cô. Không ngờ Lý Băng đã đi làm lại, khó trách hai ngày nay cô
không nhận được điện thoại hoặc mail của bọn họ, thì ra là đã có Lý Băng ở đó.
"Băng, có phải cô đang ôm đồm toàn bộ công việc của tất cả mọi người không đấy!"
Thủy Nhi thận trọng hỏi, cảm thấy giọng nói đầy bình tĩnh của Lý Băng làm
cho người ta phải lo lắng.
Lý Băng
liền nhíu nhíu mày, nhìn đống tài liệu chất như núi trước mắt, xoa xoa
ánh mắt cay cay, cô cũng không biết nữa, hai ngày nay mỗi ngày đều xử lý tài liệu, mệt mỏi liền nằm ở trên bàn ngủ một lát, tỉnh lại tiếp tục
công việc.
Mặc dù mệt chết đi, nhưng lại thấy rất thoải mái, vì không phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
"Ừ, không phải Sính Đình bị ốm sao? Cô giúp tôi chăm sóc cô ấy thì tôi phải giúp cô làm việc chứ, hơn nữa, chỉ là những chuyện linh tinh mà thôi,
một mình tôi có thể ứng phó được!"
"Trợ lý Lý, tài liệu này lúc nào thì có thể phê duyệt xong, chín giờ sáng mai tôi phải dùng rồi!"
Một trưởng quan đi tới, nhìn vào đống tài liệu chất như núi trước mặt cô,
nhìn thấy đôi mắt gấu mèo 0.0 của cô vì mải mê làm việc. Từ khi biết Lý
Băng tới nay, anh chưa từng hoài nghi năng lực làm việc của cô ấy chỉ
là lần này hình như cô đã quá liều mạng rồi.
Tài liệu kia là phải hai người mới làm xong, hơn nữa nghe nói, cô ấy còn ôm đồm những tài
liệu của người khác nữa, nhìn cô quên ăn quên ngủ vì công việc như thế,
ngay cả ngủ cũng chỉ ngủ có một