XtGem Forum catalog
Vọng Giang Nam

Vọng Giang Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322243

Bình chọn: 9.5.00/10/224 lượt.

ịnh sẽ ủng hộ hắn tranh cử Tổng Thống. Nhưng đây là thế kỷ XV, là thời

đại quân chủ chuyên chế. Hơn nữa Chu Cố có một khuyết điểm trí mạng. Hắn mặc dù

phúc hắc, thích đùa bỡn tâm cơ, lại thuộc về “Thiện Xảo” (thiện

lương, khéo léo)
, tâm phúc hắc nhưng không xấu xa. Hắn không phải

không làm, mà coi đó là chuyện nhỏ nhen. Hắn khinh thường âm mưu xảo trá, hỉ nộ

vô thường, Đế Vương Tâm Thuật. Hắn có hắn kiêu ngạo, hơn nữa trời sinh tính rất

yêu tự do.

Tâm còn là nhiệt huyết, máu còn nóng bỏng. Hắn đại phá quân Mông Cổ quân là do

lòng căm phẫn, là vì sứ mạng một người lính, không phải vì phong quan tấn tước.

Ta hiểu hắn, nhưng Hoàng đế không hiểu hắn, những phụ tá kia cũng không hiểu.

Ban đầu Hoàng đế kiêng kỵ hắn, công khai khen thưởng nhưng cũng âm thầm phê phán,

đem hắn đến nơi Tần địa xa xôi cằn cỗi chịu bão cát, chỉ để thuộc hạ của hắn

làm đại tướng phòng thủ biên quan. Nhưng quân phí lại nhận không hơn, lão

thuộc hạ hướng hắn báo nguy, hắn không tuân quy củ lén lút buôn bán ── đây là

cách nói dễ nghe, trên thực tế chính là cùng dân du mục buôn lậu ── kiếm tiền

nuôi quân, mọi nơi mộ khoản (xin tiền viện trợ), cũng

không phải vì mua nhân tâm, mà là hắn nhìn không nổi, không chịu tuân theo các

quy củ cứng nhắc.

Chu Cố đích xác rất có thủ đoạn, có năng lực. Ta nghĩ những phụ tá đáng căm

phẫn này khi làm thuộc hạ của hắn nhất định rất vui vẻ... Có thể đem Tần địa từ

một nơi nghèo khó thành “Tiểu Trường An”, thật không đơn giản.

Đối với phần này, ta đồng tình. Ta ở nơi này làm tiểu địa chủ, tâm nguyện chỉ

nhỏ bé như vậy, vẫn bị Trần Huyện lệnh chỉ biết vơ vét của dân trước kia làm

cho giận đến ngày ngày muốn tạo phản, huống chi những người trẻ tuổi nông nổi

ưu quốc ưu dân này? Nhưng trẻ tuổi nông nổi chính là trẻ tuổi nông nổi, mong

muốn quá mức giới hạn. Thái bình đế tại vị, thiên hạ trên căn bản là Thái Bình,

dân biến ở Quan Trung chỉ có thể nói là quá xui xẻo. Năm năm nay đang lúc hạn

hán, lũ lụt triền miên, mấy vị quan học vấn nhân phẩm cao thượng ở kinh thành

bó tay hết cách, chỉ có thể lặng lẽ đợi tai hoạ qua đi.

Mà bản thân Hoàng đế, chỗ nào cần giúp nạn thiên tai liền giúp nạn thiên tai,

trị thủy cũng không bỏ bê một năm nào, tuy nói không có công lớn cũng không có

lỗi nghiêm trọng, là vị Hoàng đế duy nhất trong suốt lịch đại Minh triều được

xưng tụng là “Khoan dung nhân ái”. Hắn đối với Chu Cố vô cùng khó chịu, nhưng

cũng chỉ là âm thầm hại hắn, cũng không có trực tiếp trói đi ra chợ chém một

đao chém, ngoài mặt danh tiếng vẫn rất tốt.

Nếu Loạn thế nói không chừng còn có thể khoác hoàng bào(khởi

binh tạo phản)
, hiện tại chỉ là có chút loạn thần tặc tử, làm sao có

thể có cơ hội? Nhưng những người tuổi trẻ nông nổi này, lại vây bên cạnh Chu

Cố, tạo ra một loại không khí. Bọn họ đối với tất cả đều bất mãn, cho là “Định

Viễn vương” không nên có cuộc sống đê tiện thế này. Bọn họ dùng Vương lễ cung

kính hầu hạ hắn, ở một nơi nhỏ bé như thế này vẫn duy trì vương thất tôn

nghiêm.

Bọn họ không nhìn ta, khi bất đắc dĩ nói chuyện với ta thì gọi ta “Tào tứ cô “,

bài xích xa lánh tình cảm không lời nào có thể miêu tả được. Ta thấy bọn họ căn

bản cũng không thừa nhận ta có tư cách làm Vương Phi Định Viễn Vương, mặc dù

tiền nhiệm vương phi của bọn họ là một kỹ nữ, còn bị lừa gạt bán đứng Chu Cố.

Bất quá, ta là người hiện đại văn minh. Ta không cùng cổ nhân trẻ tuổi nông nổi

chấp nhặt. Một hôm sau việc ta và Chu Cố cãi nhau đã một tháng, ta chạy về

phòng muốn tắm. Thời tiết nóng dần, cổ nhân ăn mặc rất dày, lại bị người chặn

lại ở dưới mặt trời chói chang nói chuyện... Ta gần như bị cảm nắng. Thật ra

thì, ta rất muốn mặc áo dây quần cụt, nhưng ngươi biết, ta là tiểu quỷ nhát

gan. Chu Cố coi như có thể đồng ý, bà vú cùng Tào Quản gia sợ rằng sẽ từ trong

mộ nhảy ra đưa cho ta thêm y phục.

Không nghĩ tới Chu Cố cũng ở trong phòng. Hắn không phải nói buổi trưa muốn đi

huyện thành dự tiệc sao?

“Tại sao trở lại?” Ta hỏi, thuận tay đem khăn lông của ta đưa cho hắn. Hắn lau

mồ hôi, thần sắc cũng không quá tốt.

Hắn nhìn ta, cũng không nói chuyện. Hắn âm dương quái khí như vậy, ta có chút

hồ đồ.” Trước đó huynh nói không trở lại ăn cơm, cho nên không có món gì.”

Nha hoàn mang cơm lên hi vọng hắn nhìn thấy sẽ không té xỉu. Tổng cộng hai món

một canh, bí đao sốt, trứng muối đậu hũ, canh bí đao với sò.

“Nàng chỉ ăn như vậy?” Chu Cố quả nhiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, “Chi phí trong

nhà ít đến mức này à..?”

“Ta sợ nhiệt.” Ta vội vàng cắt đứt hắn, “Nếu không phải là không ăn cơm không

tốt, ta còn không muốn ăn đấy. Ta giao phó cho phòng bếp làm vàivài món thức ăn

thôi... Ta không biết huynh sẽ về nhà ăn nha.”

Chu Cố buổi trưa không phải cùng thôn dũng ăn, chính là cùng phụ tá ăn cơm. Nếu

hắn không có ở đây, ta liền ăn rất đơn giản. Hôm nay còn coi là có món ăn... Ta

dùng trà chan canh hắn không có nhìn thấy, thật là vạn hạnh.

Hắn mặt buồn bực, “... Không cần. Nàng có thể ăn, ta sao không thể ăn?”

Ta không hiểu đầu đuôi. Nhìn hắn có chút tức giậ