
n, đây là chuyện đối với hắn mà
nói là rất không đúng. Hắn không giống ta mọi chuyện đều viết hết lên mặt, có
thể giấu tâm sự rất tốt.
“Thế nào?” Ta bới cơm cho hắn, “Có chuyện gì sao?”
“Lời này là ta muốn hỏi nàng mới đúng.” Hắn múc một thìa đậu hũ lớn, tức giận
căm phẫn ăn cơm.
Ta lần nữa lại không hiểu được rõ ràng, “Ta? Ta có thể có cái gì không vui? Nay
mưa xuân thiếu một chút, thu hoạch có thể có ảnh hưởng. Nhưng mất mùa cũng là
có thu hoạch, Trần Châu cũng khổ, quan nội càng không cần phải nói...”
“Nàng bao giờ mới có thể đặt mình lên vị trí thứ nhất?” Hắn hạ đũa, “Nàng còn
định nhịn tới khi nào? Nàng tại sao lại không nói?”
Nói gì?
“... Phạm Tú hôm nay nói gì với nàng?” Hắn không thể nhịn được nữa, “Ta lại
không biết bọn họ cư nhiên đối đãi với nàng như vậy... Nàng tại sao không nói?
Nàng là chủ mẫu của bọn họ!”
Ta mở to mắt, một lúc lâu sau mới hiểu ý của hắn. Chu Cố...
Đang vì ta mà tức giận đúng không?
“Đó cũng không đúng.” Ta nói thầm, múc một chén canh cho hắn. “Chu Cố, đó là
thuộc hạ của huynh, nói không chừng là cùng nhau từ trong núi thây biển máu
bò ra. Bọn họ đối với huynh trung thành, đối với huynh tốt, vậy thì đủ rồi. Bọn
họ cũng không phải là thuộc hạ của ta, lương bổng cũng không phải là ta cho,
càng không phải là lão bản của bọn hắn. Ta chỉ là gả cho huynh, cũng không phải
là bọn họ phải trung thành với ta.”
“Nói chuyện gì hoang đường vậy!?” Hắn hiếm khi tức giận, “Vậy còn có lễ nghi
trên dưới sao? Ta...”
Ta vội vàng ngăn cản lời không nên nói của hắn. Hắn hiện tại tức giận, những
người trẻ tuổi nông nổi lại mạnh miệng, nói không chừng sẽ tan rã trong không
vui. Không phải chỉ có giữa nam nữ mới có thể do yêu sinh hận, nam nhân phản
bội lại tình nghĩa huynh đệ còn nghiêm trọng hơn.
“Tử Cố!” Ta gọi hắn, “Ta không muốn! Huynh suy nghĩ một chút, nếu lão bà thân
hữu cũng có thể chỉ huy người của huynh... Các triều đại hậu cung thay đổi làm
sao sẽ nghiêm trọng như vậy? Huynh đừng hại ta mang danh ham hư vinh. Lại nói
bọn họ cũng không nói gì, chỉ nói muốn lập thêm chỗ luyện binh mới mà thôi. Có
lẽ là do ta cự tuyệt quá mạnh mẽ, bọn họ chỉ vì bẽ mặt nên nói mấy câu thôi...”
“Ta ở trong bụi cây ngay sau nàng nghe thấy.” Hắn nghiêm mặt.
Ta á khẩu không trả lời được, ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm. Thật ra thì ta cảm
thấy được EQ của ta cũng không tệ lắm, loại chuyện như vậy cũng không còn gì.
Nhưng nam nhân ở bên ngoài, luôn cần mặt mũi, huống chi là toàn tâm toàn ý kính
ngưỡng hắn, trung thành tận tâm cung chúc hắn. Nếu ta tìm hắn cãi nhau thì ra
cái dáng vẻ gì? Vì thê tử trách cứ thuộc hạ, Chu Cố về sau thế nào đi ra ngoài
được? Đó không phải là anh hùng hào kiệt rồi.
Ta có thể không hiểu lòng người biến hóa, nhưng không thể không thay Chu Cố bảo
toàn mặt mũi.
Nghe giải thích của ta, hắn thật buồn bực ăn cơm, “... Ta không muốn làm anh
hùng hào kiệt cái gì. Bọn họ không thể không tôn trọng nàng, nàng là chính thê
của ta!”
“Tính cách quyết định số mạng.” Ta than thở, cẩn thận dỗ dành, “Thôi, huynh cho
dù muốn phát giận cũng nên uyển chuyển chút. Đừng làm cho người ta nói huynh
lấy thê tử không đức hạnh, có được hay không? Đó là thuộc hạ cũ của huynh,
huynh đệ của huynh. Ta là người làng quê, không hiểu lễ số, cũng không thích
nói lễ số. Chớ bởi vì ta, làm lạnh lòng huynh đệ của huynh.”
Nói xong, ta cũng than thở rồi, tiếp theo là buồn bực. “Lo lắng của ta, không
phải bọn họ đối với ta có hay không lễ phép...”
Cắn môi, ta nhắm mắt đem những suy tư trôi kia nói cho hắn nghe. Ta không thích
lấn tới lừa gạt đi. Lại nói, ta cũng vậy muốn biết ý nghĩ thật sự của hắn.
Hắn mặt cổ quái nhìn ta, “Nếu đó là thật?”
Chu Cố là con trâu, đụng tường cũng không quay đầu. Ta lại thở dài.” Cố gắng
giữ đầu của huynh cẩn thận, ta là không muốn uống canh, sống một mình. Nhưng
tương lai ta sẽ không vào hậu cung của huynh, nhìn huynh cùng nhóm nữ nhân xinh
đẹp khanh khanh ta ta... Ta trở lại làm ruộng rắt thoải mái. Nhưng huynh phải
che chở cho ta à, thuế ruộng ta là không giao, cũng không thể để Huyện lệnh khó
dễ ta.”
“Để cho nàng cứ một mình hưởng hết lợi nhuận!?” Chu Cố quát lên, “Nghĩ lợi dụng
xong sẽ vứt bỏ ta? Đừng mơ tưởng!”
Hắn rất không khách khí uống hết sạch nồi canh sò bí đao, ta mới chỉ uống một
chén.
“Sẽ không có ngày đó.” Hắn vỗ vỗ đầu của ta, “Ta thích đầu mình ở trên cổ.”
Hắn lôi kéo tóc của ta, rồi nhanh chóng đi ra. Ta không biết hắn đối với mấy
người trẻ tuổi nông nổi đó nói cái gì... Nhưng về sau bọn họ nhìn thấy ta, đều
cung kính làm cho người khác khó chịu, chỉ kém không có ba quỳ chín lạy, hơn
nữa thái độ rất tự nhiên, hoàn toàn phát ra từ nội tâm thần phục vui vẻ.
... Ta biết rõ Chu Cố rất biết lừa người, nhưng không nghĩ tới sẽ lừa người như
thế. Suy nghĩ một chút còn rất đáng sợ.
Chẳng qua, hắn mặc dù rõ
ràng nói tuyệt đối sẽ không “ Khoác hoàng bào”, nhưng anh hùng hào kiệt cũng
không phải nói không muốn là có thể không làm.
Năm ấy lũ lụt mùa hạ, tấn công con đê của huyện, mất mười mấy vạn tánh mạng.
Triề