Pair of Vintage Old School Fru
Vọng Tưởng Cuồng

Vọng Tưởng Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324441

Bình chọn: 10.00/10/444 lượt.

kia, chính là…..

Trong lòng La Phi hoảng hốt, từ từ đi lên lầu, quả nhiên nhìn thấy mẹ cô đang đứng ở trước cửa, còn người quay lưng đứng trên bậc thang, chính là

Trịnh Thiên Dã.

Cô không thể tin được mà cất tiếng thét: “Sao anh lại ở đây hả?”

Mẹ La Phi nhìn thấy cô về, càng gào to hơn: “Phi Phi, con mau qua đây cho

mẹ, con đã hứa với mẹ là không gặp người đàn ông này mà.” Nói xong, lại

quay qua quát Trịnh Thiên Dã: “Tên khốn cặn bã này, còn không mau cút,

nếu không tôi báo cảnh sát giờ.”

La Phi đi ngang qua Trịnh Thiên Dã, đứng bên cạnh mẹ mình, lấy lòng mẹ: “Mẹ à, mẹ bình tĩnh đi, có chuyện gì thì từ từ nói.”

Trịnh Thiên Dã khom người nói: “Dì à, lần này con đến, cũng không muốn làm gì cả, con chỉ muốn nói lời xin lỗi với La Phi thôi. Ai cũng phải trả giá

cho những sai lầm của mình, con cũng không ngoại lệ.”

Nói xong, anh quỳ phịch xuống: “Con xin lỗi!”

La Phi và mẹ đều ngạc nhiên, cuối cùng là mẹ La Phi lên tiếng trước, xua

xua tay: “Được rồi được rồi, cậu mau đi đi, cậu đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, đây chính là lời xin lỗi tốt nhất.”

Trịnh Thiên Dã đừng dậy, nhìn La Phi thật lâu, nói: “La Phi, anh xin lỗi em.”

La Phi che miệng lại, nhìn anh, không biết nói gì.

Chỉ nghe anh nói tiếp: “Em phải giữ gìn sức khỏe đó, anh sẽ không đến làm phiền em nữa.”

Nói xong, anh quay đầu, bước từng bước xuống cầu thang.

Mẹ La Phi liếc cô, nhìn hai mắt đỏ hoe của con gái, kéo cô vào nhà đóng

cửa lại, giọng nói tức tối: “Con như vậy là có thái độ gì hả? Luyến tiếc hay đau lòng đây? Mẹ nói cho con biết, chỉ cần mẹ vẫn là mẹ con, thì

con đừng mong dính dáng tới tên kia, một kẻ cặn bã chỉ biết đùa giỡ con

gái nhà người ta, đã vậy còn là một tên bệnh tâm thần, cho dù có núi

vàng núi bạc thì con đừng mong mẹ gả con gái cho.” Mẹ cô hung dữ nói

xong, thấy La Phi vẫn còn nhìn ra cửa, vẻ mặt ngẩn ngơ, bà bèn tức tối

nói tiếp: “Trừ khi mẹ chết!”

Mắt La Phi nóng ran, nước mắt sắp chảy xuống, nức nở cất tiếng nói: “Mẹ à,

mẹ nhất định phải làm thế sao? Anh ấy cũng không tồi tệ như mẹ nghĩ đâu? Anh ấy đã quỳ xuống xin lỗi rồi còn gì, mẹ còn muốn sao nữa? Mẹ không

vui, con cũng không qua lại với anh ấy rồi. Mẹ đừng nói anh ấy như vậy.”

Mẹ La Phi tức giận liếc cô, trong lòng bực bội, chữi bới: “Đồ vô dụng,

khóc gì chứ? Nó cũng đây có chết, mẹ mày cũng chưa chết mà. Thôi đi thôi đi, con đi nghỉ ngơi đi, mẹ đi làm cơm, hôm nay mẹ có tôm mà con thích

ăn đó…..”

Chuyển ngữ: Hoài Thi

Trịnh Thiên Dã ra nước ngoài đã được một tuần, nhà họ Trịnh báo rằng sắp xếp mọi chuyện cho anh rất ổn thỏa, có người giúp việc có thầy thuốc, cuộc sống an nhàn không phải lo gì. Nhưng cảm giác trống rỗng cùng thất bại khi phải ở một mình trong căn biệt thự to lớn như vậy không ngừng lớn dần lên và chỉ chờ đến lúc bộc phát.

Vì thế một tuần sau, Trịnh Thiên Dã liền mua vé máy bay về nước. Không quay về thành phố Giang Thành lắm rắc rối, mà đi xe đến Vân Nam. Quê nhà của La Phi.

Trịnh Thiên Dã đã nhận ra được những việc trước kia mình gây ra cho La Phi có ý nghĩa như thế nào. Đó chính là ép buộc, Trịnh Thiên Dã không thể tưởng tượng được, lúc ấy anh đã gây tổn thương cho La Phi nhiều đến mức nào. Cũng không thể tưởng tượng được, cha mẹ của La Phi căm ghét anh đến cỡ nào.

Cảm giác áy náy mãnh liệt này, khiến anh muốn đến nhà họ để xin lỗi.

Dĩ nhiên kết quả không như ý muốn. Anh bị xua đuổi.

Cũng may, anh cũng đã đoán trước được kết quả sẽ như thế này.

Từ nhà La Phi đi ra, Trịnh Thiên Dã đi bộ một đoạn đường dài mà không biết phải đi về đâu.

Thị trấn nhỏ có nhịp sống chậm và nhàn nhã nên không ai biết anh là “Nhân vật làm mưa làm gió” ở Giang Thành, cho dù có người đã từng đọc qua tin tức ấy cũng không nghĩ đến nười đàn ông đang đi trên đường cùng với nhân vật nổi tiếng trên mạng có liên quan với nhau.

Anh đã từng tự cho mình đúng, nghĩ rằng cả thế giới đều chuyển động vây quanh anh, anh chính là trung tâm vũ trụ. Nhưng bây giờ mới nhận ra, anh không là gì cả, anh cùng với người đi đường trong thị trấn này không khác gì nhau, thậm chí còn đáng thương, nực cười hơn. Ít nhất những người này còn biết bản thân mình là ai, biết bản thân muốn gì.

Anh không biết mình muốn đi đâu, ở Giang Thành thì không thể trở về, ra nước ngoài thì chính anh cũng không muốn đi nữa. Đi một hồi thì dừng lại trước một quán cà phê, mùi hương cà phê phảng phất trong quán đưa đến, chạm vào nơi nào đó trong lòng anh.

Anh lưỡng lự một lát rồi đẩy cửa đi vào.

Trịnh Thiên Dã xuất hiện, giống như sao băng, vụt sáng bay qua, không còn có tin tức gì.

Cuộc sống của La Phi trở lại quỹ đạo bình thường.

Việc tăng ca cuối năm kết thúc, một đồng nghiệp nam cùng tuổi trong công ty đã bày tỏ tình cảm với cô trước khi kì nghỉ đông đến.

Tuổi tác cũng xấp xỉ, gia cảnh cũng không quá chênh lệch nhau. Mặt mũi sáng sủa, tính cách tạm ổn. Mẹ La chắc sẽ rất hài lòng. La Phi tính toán, hết năm nay cô sẽ tròn 26 tuổi, không quá lớn cũng không quá nhỏ, là độ tuổi phù hợp nhất để bàn chuyện hôn nhân. Cô không có lí do gì để lại lãng phí thời gian.

Kì nghỉ đông bắ