XtGem Forum catalog
Vọng Tưởng Cuồng

Vọng Tưởng Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324460

Bình chọn: 7.5.00/10/446 lượt.

t đầu, La Phi cũng bắt đầu hẹn hò với Hướng Đông.

Anh ấy là một người đàn ông tốt, có gia giáo, lễ phép khiêm tốn. La Phi cảm thấy ở bên cạnh anh ấy rất thoải mái, sau này ắt hẳn sẽ là một người chồng tốt. Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi, cô bất giác lại cảm thấy buồn phiền. Từ khi nào, cô đã ảo tưởng Trịnh Thiên Dã là chồng cô rồi.

Thế nhưng lúc này chính cô cũng không thể thuyết phục chính mình, vì sao lúc trước thích Trịnh Thiên Dã, người đàn ông hư hỏng như thế, vốn cô luôn cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy hoang mang. Về sau dứt khoát ép bản thân quên đi.

Kỳ nghỉ lễ năm sau trùng với lễ tình nhân.

La Phi hẹn với Hướng Đông đến một quán cà phê lãng mạn, hữu tình uống cà phê. Khi yêu đương nam nữ phải tìm hiểu lẫn nhau, đấy là điều đương nhiên.

La Phi đối với cà phê không tìm hiểu kĩ lắm, chỉ là thích hương vị cà phê. Cảm thấy đáy lòng được đong đầy.

Nhân viên phục vụ mang lên hai tách cà phê vẽ hình tinh xảo. La Phi nhìn tách cà phê tràn ngập sự yêu thích.

Cô nhìn hình vẽ trong tách cà phê, cười nói: “Làm sao bây giờ? Đẹp như vậy làm sao nỡ uống.”

Ánh mắt Hướng Đông dịu dàng nhìn cô, sắc nước hương trời, có thể nói chính là hình ảnh bây giờ. La Phi ngày thường đã xinh đẹp, cách ăn mặc cũng giản dị, nhưng hôm nay khó được dịp thấy cô xinh đẹp trong chiếc áo măng tô cùng đồ trang sức trang nhã, cứ nghĩ đến đây là lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ lại càng thêm căng thẳng.

Hướng Đông khi cảm thấy rất vui vẻ thì gương mặtcàng dịu dàng hơn, anh hé miệng nở nụ cườiảm đảm: “Cà phê vẽ hình cũng là nghệ thuật, chẳng qua việc vẽ hình là hồi sinh lại vẻ đẹp, cuối cùng cũng vào bụng, đúng là có điểm đáng tiếc. Em thích hình gì anh bảo người pha cà phê pha cho em thêm một tách… cho em thêm một phiếu uống nữa, dù sao cái chúng ta có nhiều nhất là thời gian.”

La Phi gật đầu: “Hình nào cũng được, chỉ cần sáng tạo một chút.”

Hướng Đông vỗ vỗ lên mu bàn tay cô đặt trên bàn: “Vậy em chờ một chút.”

Hướng Đông đi đến cạnh quầy bar, nói với nhân viên pha cà phê ở bên trong:” Tôi muốn một tách cà phê thể hiện tình yêu của tôi dành tặng bạn gái.”

Nhân viên pha cà phê bắt tay vào làm, nâng mi mắt, thoáng nhìn nói: “Anh muốn tôi giúp anh viết gì?”

Anh ấy là một người đàn ông trẻ tuổi, đây có lẽ là lần đầu tiên làm việc này, ngượng ngùng sờ gáy: “Anh hãy viết là anh yêu em, viết bình thường như lúc nói vậy.”

Nhân viên pha cà phê nói: “Lời nói này không tầm thường chút nào. Phải can đảm lắm mới có thể nói ra những lời này. Chắc hẳn anh phải rất yêu người bạn gái ấy.”

Hướng Đông gật đầu: “Ừm, tôi thích cô ấy lắm.”

Nhân viên pha cà phê nhìn gương mặt đang bừng sáng của người đàn ông đứng đối diện, trầm mặt một lát: “Chúc anh cùng bạn gái anh hạnh phúc.”

Anh ta nói xong nhẹ nhàng đưa lại phiếu uống cà phê đã xài hết cho Hướng Đông: “Những lời anh muốn nói, tôi đã vẽ ở trên mặt.”

Hướng Đông cúi đầu nhìn, là ba từ tiếng Anh đơn giản “I LOVE YOU”. Mặt trên còn có thêm hai chữ F. Cảm thấy kì quái, hỏi: “Ơ? Làm sao anh biết được tên viết tắt của bạn gái tôi là F?”

Nhân viên pha cà phê nở nụ cười ê chề: “Tôi đoán.”

Hướng Đông nói với vẻ mặt khó tin: “Anh thật lợi hại.”

Lúc Hướng Đông bưng cẩn thận bưng cà phê trở lại chỗ ngồi, La Phi đã uống li cà phê mới nãy hơn một nửa. Cô cầm li cà phê vừa mới mang tới chậm rãi đặt trước mặt, nét mặt thoáng ửng đỏ.

Tuy rằng không phải lần đầu yêu đương, cũng không phải lần đầu tiên được thổ lộ, nhưng lời bày tỏ thẳng thắn bằng hành động như thế này, thì là lần tiên gặp phải.

La Phi nhìn dòng chữ màu trắng viết trên mặt ngoài cà phê. Vốn dĩ tâm trạng phải vui vẻ khi đón nhận tình cảm này nhưng khi nhìn thấy hai chữ F, khuôn mặt đang tươi cười, chợt cứng đờ.

Mặt trên cà phê viết chữ, cách viết rất sáng tạo,nét chữ vốn dĩ là nét thẳng nhưng phía sau lại cong lên, giống cái đuôi, cực kì đáng yêu.

Cô nhớ, Trịnh Thiên Dã đã có một lần viết tên cô, chính là cách viết như thế này, lúc ấy cô tò mò hỏi anh, vì sao lại viết như vậy, anh không ngoảnh đầu lại đáp: “Vì anh cảm thấy nó phù hợp với em.”

Tuy Trịnh Thiên Dã thấy lí do này khá gượng ép, nhưng với kiểu viết đáng yêu này, anh nhớ cong phần dưới. Đó là cách viết anh dành riêng cho cô.

La Phi ngây người nhìn tách cà phê trước mắt nửa ngày, đến khi Hướng Đông ở đối diện gọi cô, cô mới sực tỉnh lại.

“Em làm sao vậy? Không phải là em cảm động quá đấy chứ? Tuy nhưng chữ không phải là anh viết, em có muốn cảm ơn người pha cà phê không?” Hướng Đông nói giỡn.

La Phi cũng cười, quay đầu, bị bàn ngăn ở quầy bar che khuất, loáng thoáng thấy vài nhân viên phục vụ, cũng không thấy bóng dáng quen thuộc. Cô giả vờ thuận miệng nói: “Nên cảm ơn. Đúng rồi, nghe nói nam nhân viên pha cà phê đó rất đẹp trai, phải không?”

Hướng Đông gật đầu: “Tuy rằng anh không thích cùng bạn gái bàn luận về người đàn ông khác, nhưng quả thật anh ta rất anh tuấn, nhất là việc anh ta đoán được tên em, viết tắt là F.”

La Phi sửng sốt một chút, rồi lại ngây người.

Vẻ mặt như vậy, khiến một người bình thường như Hướng Đông nhìn ra có điểm bất t