XtGem Forum catalog
Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327173

Bình chọn: 7.5.00/10/717 lượt.

ới ... a.”

Câu nói kế tiếp, rõ ràng run tới mức nói lắp

Người áo đen nghe được, bất đắc dĩ lắc đầu. “Ai, được rồi, muội đã học xong

‘nhất chiêu định thử’, chính là sư muội của Bạch Bàn Bàn ta.” Người áo đen quan

sát Hướng Tiểu Vãn một cái, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu sư muội, muội tên là gì?”

Tiểu sư muội? Điều này cũng trở nên quá nhanh đi.

“Đại hiệp, ta... ta... ta tên là Đông Phương Bất Bại.” Nhìn bộ dạng Người áo

đen, giống như không biết được thân phận của nàng, thế nên nàng lấy cái tên

giả, đề phòng một đống phiền toái về sau.

Người áo đen vui mừng. “Tên rất hay, danh tự này có khí phách, có sát khí.” Vỗ

Hướng Tiểu Vãn một cái, người áo đen Bạch Bàn Bàn thận trọng nói: “Đông Phương

tiểu sư muội, muội đánh một chiêu ‘nhất chiêu định thử’ cho lão phu xem một

chút, sư huynh giúp muội chỉ bảo thêm cho.”

Nhất chiêu định thử là cái, cái gì? Không biết.

Hướng Tiểu Vãn dở khóc dở cười. “Sư... sư huynh, tay muội đang bị thương, đánh

không ra được.” Nói xong, còn đưa hai bàn tay nhỏ bé đã bị Huyền Mộc đạp ra,

cũng thấy đau lòng, Huyền Mộc đáng chết, thù này không trả, Hướng Tiểu Vãn nàng

thề không làm người.

Bóng dáng Bạch Bàn Bàn chợt lóe, trong chớp mắt đến gần Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt

nhìn chằm chằm vào vết thương trên bàn tay nhỏ bé của Hướng Tiểu Vãn, sắc mặt

trầm xuống, giận dữ hét: “Tiểu tặc lớn mật, lại dám làm tổn thương tiểu sư muội

của Bạch Bàn Bàn ta, thật là chán sống.” Đôi mắt nhỏ run lên, nhìn về phía nàng

nói: “Đông Phương tiểu sư muội yên tâm, có sư huynh ở đây, về sau không ai có

thể khi dễ muội, đây là kim sang dược độc truyền của sư môn, sư huynh cho

muội.”

“Cảm tạ sư huynh.” Hướng Tiểu Vãn hít mũi một cái, bộ dáng cảm động rơi nước

mắt. “A... Sư huynh, ngài nhẹ một chút, nhẹ một chút...”

Hướng Tiểu Vãn nhìn chằm chằm hai tay mình bị Bạch Bàn Bàn hung hăng nắm, đau

đến nghiến răng nghiến lợi. Bàn Tử đáng chết, có người bôi thuốc như vậy sao,

ngươi bóp nữa, hai cái tay này của cô nãi nãi thật muốn phế.

Bạch Bàn Bàn nghe tiếng thét chói tai xé tâm của Hướng Tiểu Vãn, liếc mắt.

“Thật vô dụng, bị thương như thế này đã chịu không được, năm đó sư huynh ta cơ

hồ toàn thân cao thấp không có một chỗ còn lành lặn, sư phụ làm như vậy cho ta,

mặc dù đau, sư huynh ta lại không rên một tiếng, ba ngày ngắn ngủi sau liền

tốt. Thương thế của muội rất nhẹ, nhiều lắm là nửa tháng là lành thôi.”

Ba ngày của ngươi gọi tổn thương nặng nề, ta đây nửa tháng mới lành mà ngươi

nói thành vết thương nhỏ?

Hướng Tiểu Vãn hung hăng cắn răng, cố gắng để cho mình mỉm cười. “Sư huynh trời

sinh ngông nghênh, sư muội ta đây một đống xương cốt yếu kém sao dám cùng sư

huynh so sánh chứ, huynh xem muội nói đúng không.” Phi, ngươi nha mới xương cốt

yếu kém, tiểu gia ta có thể chịu ngồi đây, đây mới gọi là ngông nghênh đó.

Bạch Bàn Bàn nghe rất là vui vẻ, hai con mắt híp lại như sợi chỉ nháy nháy mắt

trả lời: “Nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngọt của muội này, sư huynh có mấy thập niên

không vui vẻ như vậy rồi, Đông Phương tiểu sư muội, không bằng muội cùng sư

huynh đi thôi, sư huynh chắc chắn thay sư phụ mà truyền tuyệt học cho muội.”

Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, làm bộ như thương tâm muốn chết khóc khóc không ra

tiếng: “Sư huynh, huynh đối với muội thật tốt, sư muội ta cũng vậy muốn cùng sư

huynh rời đi, nhưng sư muội còn có một số chuyện rất trọng yếu vẫn chưa làm

xong, không thể nào rời đi bây giờ được. Sư huynh, chờ sư muội hoàn thành

chuyện này sau, nhất định cùng sư huynh rời đi, như thế nào?”

Bạch Bàn Bàn có hơi tiếc, thở dài nói: “Thế cũng tốt, tiểu sư muội phải cẩn

thận, nếu như đánh không lại, muội tìm sư huynh, sư huynh báo thù cho muội.”

“Thật cảm tạ sư huynh.” Hướng Tiểu Vãn làm như lưu luyến không rời.

Bạch Bàn Bàn xoay người tính rời đi, thân thể mập mạp vừa mới di chuyển, giống

như là nhớ ra cái gì đó, vỗ vỗ đầu, lấy ra một quyển sách nát đen thùi lùi, đưa

đến tay của Hướng Tiểu Vãn, thận trọng nói: “Đông Phương tiểu sư muội, sư huynh

từ biệt, không biết có thể gặp nữa không, đây là từ chỗ ở của sư phụ lưu lại,

phía trên ghi chép hai đại tuyệt học của sư phụ: tuyệt học thứ nhất là ‘nhất

chiêu định chuột’ người trong thiên hạ đều biết. Song tuyệt học thứ hai này

‘nhất mã bình xuyên ‘ mới là lợi hại nhất. Sư phụ khi còn sống cũng không có cơ

hội sử dụng tuyệt học này, uy lực của nó không phải là ‘nhất chiêu định chuột’

có thể chống lại được đâu. Bởi vì sư huynh từng bị trọng thương một lần, mạch

sống bị hao tổn, tuyệt học ‘nhất mã bình xuyên’ sư huynh không học được nữa.

Hôm nay, sư huynh đem tuyệt học này giao cho muội, tiểu sư muội, muội có thể

học tập, tái hiện uy vọng năm đó của sư phụ Đao Đao Suất của chúng ta. Tiểu sư

muội, tự giải quyết cho tốt nha, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên để cho bất luận

kẻ nào phát hiện bí kíp trên người của muội... bất luận kẻ nào, nếu không, muội

chắc chắn sẽ bị người giang hồ đuổi giết đoạt bảo, nhớ lấy, nhớ lấy...”

Hướng Tiểu Vãn cầm thật chặt quyển kia - bí kíp quan trọng, trong lòng không rõ

là cảm giác gì.

Nàng cùng Bạch Bàn Bàn