pacman, rainbows, and roller s
Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322963

Bình chọn: 7.5.00/10/296 lượt.

nữ chủ

nhiệt tình..... Mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên, một lần nữa Đồng Ca bị ăn sạch sành sanh...........

Sau đó, cơ hồ hông Đồng Ca không thẳng lên được, nàng mềm nhũn tựa vào

người Đoàn Thịnh, không còn sức nghĩ, thì ra chuyện yêu tinh đánh nhau

thì ra lại mất hồn đến vậy, chỉ là thật con mẹ nó mệt người!

Đoàn Thịnh hôn mái tóc đen của nàng, vén những sợi tóc dính trên mặt ra

cho nàng, trong mắt đầy cưng chiều, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ mê luyến một nữ nhân nào đến vậy.

“Đồng Đồng!” Đoàn Thình ôn nhu gọi nàng, đáp lại hắn là tiếng ngáy nhẹ, thì ra Đồng Ca đã dựa vào người hắn ngủ thiếp đi.

Đoàn Thịnh bế nàng lên, lau khô người nàng, sau đó dùng áo choàng che kín cho nàng, rồi ôm ra ngoài.

Mới ra cửa, liền gặp Tôn trưởng lão đang đứng đó ngó dáo dác, khi thấy

Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca đã ngủ thì lão cười tới híp cả mắt, từ hai người,

lão cảm thấy được cái gọi là: gian tình! Tôn trưởng lão híp mắt núp ngoài cửa phòng tân hôn, đợi cho trong phòng

không còn tiếng động nữa mới vui vẻ đứng dậy rời đi. Đại vương rốt cuộc

thông suốt, tâm tình lão rất tốt! Kế tiếp lão chỉ phải chờ bồng cháu nữa là được!

Tôn trưởng lão bởi vì tâm tình rất tốt, nhất thời không ngủ được, lão

chống gậy lượn lờ khắp nơi trong sơn trại, nhìn cái gì cũng thấy vui,

nên đại phát thiện tâm, thuận đường làm hai ba chuyện tốt, đuổi đi một

con chó trong cuộc tình tay ba, giúp con kiến đang khổ cực vác thức ăn

đi qua chỗ dốc........

Tôn trưởng lão đi tới đi lui, rốt cuộc đến chỗ suối nước nóng, lão bèn

cỡi quần áo nhảy vào nước, sau khi lộn một vòng thì vừa lòng dựa vào

vách hồ, nhắm hai mắt, ngâm nga một khúc hát.

Bốn phía cỏ cây xanh tốt, chim hót hoa thơm, chỉ có điều tiếng con chim này thiệt quá thê thảm.

Tôn trưởng lão bèn mở mắt ra, nhìn xem nơi phát ra tiếng hót. Hai con

chim non trong tổ trên cây đang gọi một con chim non đang nằm dưới đất.

Tiếng kêu càng ngày càng thê lương, khiến Tôn tưởng lão không sao làm

ngơ được. Đúng lúc này, có hai con chim lớn gia nhập vào đội ngũ kêu

gọi, âm thanh kia có thể nói là có tính xuyên thấu, làm Tôn trưởng lão

thiếu chút nữa xù lông, lão bèn vọt lên khỏi mặt nước, nhặt con chim nhỏ lên đưa về tổ.

Tôn trưởng lão đang định xuống nước lại, thì thấy một món đồ màu xanh

biếc, là ngọc bội hoa văn rồng, sau ngọc bội có khắc một chữ ‘Thịnh’.

Tôn trưởng lão mặc dù không biết chữ, nhưng lão vẫn nhận biết được sự

cao quý và hoa văn rồng của miếng ngọc bội, trong thiên hạ, người có thể mang ngọc bội hoa văn rồng có thể đếm trên đầu ngón tay.........

Ngọc bội là của ai? Tôn trưởng lão nghiêm túc suy nghĩ. Trong sơn trại

đều là cướp cha truyền con nối, chỉ có Đoàn Thịnh là người ngoài........

Tôn trưởng lão nghĩ đến diện mạo anh tuấn, tu dưỡng tốt đẹp, khí chất

cao quý của Đoàn Thịnh, mặc dù đã cố gắng thu liễm bớt nhưng trong lúc

vô tình vẫn tản ra khí thế áp đảo thật khiến người ta không thể bỏ qua.

Lão từng nói người này không phảivật trong ao, không ngờ thật sự là một

con rồng đang ẩn náu.

Đoàn Thịnh nhất định là người hoàng tộc, nghĩ đến đây, tâm tình Tôn trưởng lão liền chìm vào đáy vực.

Lão không còn tâm tình ngâm nước nóng nữa, nhanh chóng dùng khinh công

bay vọt đến trước cửa phòng tân hôn. Bên trong im lặng như tờ. Đêm đã

khuya, Tôn trưởng lão thu hồi bàn tay muốn gõ cửa, xoay người đi đến

vách núi trước mặt.

Tôn trưởng lão thở dài một tiếng, hoàng tộc và thổ phỉ thành thân, hai

thế lực trời sinh đã là đối đầu kết hợp, cỡ nào hoang đường!

Tôn trưởng lão bỗng tự trách, đều do lão quá vội vàng, quên tra lai lịch của Đoàn Thịnh, lão nhắm mắt lại, âm thầm buồn bực.

Ngày kế.

“Tôn trưởng lão, chào buổi sáng!” Đồng Ca và Đoàn Thịnh cùng nhau tới phòng ăn, một thần thái sáng láng, một tươi cười rạng rỡ.

“Chào buổi sáng.” Tôn trưởng lão thản nhiên như thường, chỉ là ánh mắt nhìn Đoàn Thịnh nhiều hơn một chút thâm trầm.

Bữa sáng rất đơn giản, cháo, dưa muối, bánh bao. Đồng Ca ăn ngon lành,

mà cháo trắng rau dưa cũng phù hợp khẩu vị của Đoàn Thịnh, chỉ là hiện

tại hắn đang trong thời kỳ tình cảm mãnh liệt, trái tim, đôi mắt đều đặt trên người Đồng Ca.

Tôn trưởng lão chưa hề đụng tới chén cháo trước mặt, trên người tản ra hơi thở nghiêm túc.

Đồng Ca nhạy bén liếc Tôn trưởng lão, tiến tới bên tai Đoàn Thịnh nói

nhỏ: “Hôm nay tâm tình Tôn trưởng lão không tốt, tránh mau ~”

Nói xong nàng nhanh chóng hớp vài ngụm cháo, ngậm bánh bao trong miệng,

chân như bôi dầu, chạy ra ngoài. Đoàn Thịnh đứng dậy theo.

“Đi đâu?” Tôn trưởng lão nghiêm túc nhìn Đồng Ca.

“Chúng ta đi võ quán.” Đồng Ca cười nói.

Tôn trưởng lão đảo mắt, “Hai người?” lão đen mặt, “Đại vương, ngài đi

một mình đi! Vương phu ở lại để ta giải thích nội quy trong trại cho

vương phu.” nói xong nhìn Đoàn Thịnh.

Đoàn Thịnh nhìn ra Tôn trưởng lão có lời muốn hỏi riêng hắn, bèn nói: “Đồng Đồng, nàng đi đi! Ta ở lại trong sơn trại.”

Đồng Ca không chút nghi ngờ hai người, trong đôi mắt trong suốt đều là tin tưởng, nở nụ cười sáng lạn, xong xoay người rời đi.

Cho đến khi bóng lưng Đồng Ca hoà