
ắt nàng.
- Ai!? Lam Kiều Nhị nắm chặt tay Tô Di, cao giọng quát hỏi.
- Hai vị đừng sợ hãi.
Người mới tới mặc quần áo đen, dùng khăn đen che mặt, chậm rãi bước vào: – Tiểu nhân bái kiến yến quốc phu nhân, bái kiến Nam kính vương phi.
Cho dù gặp nạn, Lam Kiều Nhị vẫn giữ được uy nghiêm:
- Ngươi là ai? Đây là đâu? Các ngươi bắt chúng ta có mục đích gì?
- Xin hai vị bình tĩnh, đây là ý của chủ nhân nhà ta, không phải là ý của tiểu nhân, xin Yến quốc phu nhân đừng giận. Người nọ khom người nói.
- Vậy chủ nhân các ngươi muốn gì?
- Chủ nhân nhà ta muốn mời hai vị ở lại đây mấy ngày.
- Bớt nói nhảm đi. Lam Kiểu Nhị hừ nhẹ: – Muốn cái gì thì nói thẳng ra đi.
- Yến quốc phu nhân quả là trí tuệ hơn người. Vậy tiểu nhân cũng không cần khách sáo. Thật ra, chủ nhân nhà ta muốn xin một tín vật bên người của hai vị.
- Tín vật? Tín vậtgì? Nàng nhíu mi.
- Chính là tín vật định tình của Nam kính vương gia cho hai vị.
- Dùng cái này để nói cho biểu ca biết chúng ta đang ở trong tay các người sao?
- Đúng vậy, nếu không sao Nam kính vương gia có thể tin được hai vị đang làm khách trong phủ?
- Được rồi. Lam Kiều Nhị lấy trong lòng ra chiếc ngọc bội kia: – Đây là tín vật định thân của ta và biểu ca, là Hoàng thượng ban cho, ngươi giao nó cho biểu ca, biểu ca sẽ tin tưởng các ngươi.
- Đa tạ Yến quốc phu nhân thành toàn!
Hắc y nhân nhìn về phía Tô Di: – cũng xin Tân vương phi lấy ra vật làm chứng đi.
- Ta không có tín vật gì cả.
Tô Di lắc đầu nhưng lại nhân lúc hắc y nhân đón lấy ngọc bội mà giành lại ngọc bội Hoàng thượng ban cho.
- A Âm tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy. Lam Kiều Nhị kinh ngạc.
- Thứ này không thể cho hắn. Tô Di trấn tĩnh đáp
- Tân vương phi cần gì keo kiệt như vậy? Thứ này chỉ mượn tạm thôi, sau này sẽ trả cho hai vị, bây giờ nếu không có chứng cứ, Nam kính vương gia chắc chắn sẽ không tìm thấy tung tích của hai vị mà nóng lòng như lửa đốt. Chẳng lẽ tân vương phi muốn hắn lo lắng? Hắc y nhân châm chọc.
- Ngọc bội Hoàng thượng ban không thể tùy tiện đem cho người khác được.
Tô Di thản nhiên nói:
- Nếu các ngươi thực sự cần tín vật thì xin cứ thả Yến quốc phu nhân ra, để nàng tự mình trở về báo tin. Bản thân nàng chính là tín vật tốt nhất…
- Chuyện này… Hắc y nhân ngẩn người: – tiểu nhân không dám tự tung tự tác.
- Chủ nhân các ngươi nghĩ Yến quốc phu nhân làm khách chỗ các ngươi sẽ hữu dụng sao?
- Lời này của tân vương phi là có ý gì?
- Năm đó Vương gia và Yến quốc phu nhân đính thân chẳng qua là thuận theo hoàng mệnh, thật ra chẳng có tình yêu nam nữ gì với nàng cả.
Tô Di cố ý ngẩng cao đầu ra vẻ kiêu ngạo:
- Thật ra trong lòng hắn chỉ yêu mình ta, có thể làm con tin uy hiếp hắn cũng chỉ có mình ta. Cho nên, các ngươi bắt Yến quốc phu nhân đến là vô dụng mà thôi. Không bằng thả nàng ra, để nàng trở về truyền tin.
- Tỷ nói cái gì? Nhất thời, Lam Kiều Nhị nổi cơn: – A Âm tỷ tỷ, tỷ quá tự phụ rồi. Tỷ dựa vào cái gì mà nói biểu ca không có tình cảm với ta.
- Xem ra hai vị có một số điều bất đồng cần phải bàn bạc lại.
Hắc y nhân thờ ơ nhìn hai nàng tranh chấp:
- Vậy tiểu nhân xin tạm cáo lui, chờ hai vị thương lượng thỏa đáng thì lại gọi tiểu nhân đến.
Cửa mở ra rồi lại khóa vào, người lui ra.
- Tỷ nói rõ ra xem. Sao lại nói biểu ca không thích ta? Lam Kiều Nhị tức giận hỏi.
- Nếu hắn yêu ngươi thì đã sớm đến Xương Châu lấy ngươi, cần gì phải đến Trọng Châu lấy ta vào phủ trước. Tô Di tỏ vẻ lạnh lùng: – Người ta nói vào cửa trước ba ngày cũng là lớn hơn. Chẳng lẽ hắn không biết ngươi vào cửa chậm hơn ta như vậy thì chỉ có thể làm thiếp sao?
- Ngươi chỉ là một nha đầu quê mùa, ta là Yến quốc phu nhân, cho dù 2,3 năm sau ta mới vào Vương phủ thì ta cũng vẫn là chính thất, ngươi vĩnh viễn chỉ đáng làm tiểu thiếp mà thôi. Hừ, trước ta đã không thèm so đo với ngươi, khoan dung cho ngươi cùng ăn cùng ngồi, ngươi lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà vũ nhục ta?
- Bằng vào thân phận tôn quý của Yến quốc phu nhân mà nguyện ý cùng Tô Âm cùng ngồi cùng ăn thì có thể thấy được ngươi đã sớm hiểu sự sủng ái của Nam Kính vương gia cho ta rồi nên mới phải lấy lui làm tiến để thuận lợi gả vào Vương phủ đi? Nếu không, chỉ cần ta tỏ vẻ bất mãn trước mặt Vương gia thì hôn sự của các ngươi sẽ thất bại, đến lúc đó, cái gì ngươi cũng không có.
- Ngay cả ý chỉ của Thái hậu và Hoàng thượng ngươi cũng không coi ra gì sao?
- Chỉ cần Vương gia không muốn, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng chung quy cũng sẽ không bức bách hắn. Cho dù hắn vâng theo hiếu đạo, miễn cưỡng cưới ngươi vào cửa, ta cũng có bản lĩnh làm cho hắn không bước vào phòng ngươi, cho ngươi cả đời làm quả phụ.
Nói ra những lời tuyệt tình này quả khiến nàng vạn phần khó xử.
- Ngươi…
Lam Kiều Nhị trợn tròn mắt hạnh tựa như tức giận đến không thể nói nên lời, giống như bị định thân pháp mà trợn tròn mắt đứng đó nhìn Tô Di, Không ngờ, qua sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên chuyển qua vẻ mặt vui vẻ, cười ha hả.
- Cuối cùng tỷ cũng lòi đuôi. Nàng chỉ vào Tô Di, cười ngật ngưỡng.
Tô Di lui về phía sau vài bước, kinh ngạc khó hiểu.
- Cuối cùng tỷ cũng