
cử động.
Hắn không đón lấy chén cháo, mà lại xoa mặt nàng! Hắn luôn nho nhã lễ độ,
thế nhưng, thế nhưng lại làm ra động tác vượt khuôn phép, mà nàng . . . . . .
Lại tuyệt không cảm thấy chán ghét.
Dưới sự nâng niu của bàn tay, gương mặt nàng tựa như lò lửa than, trong nháy mắt đã trở nên thật nóng, thật nóng.
"Đồng ý với ta, về sau đừng làm như vậy nữa." Hắn thấp giọng lặp lại lần nữa, khuôn mặt thiếu đi nụ cười ôn hòa, lại nghiêm túc kinh người. "Làm cái
gì?" Nàng chỉ có thể ngây ngốc hỏi, đồng thời cảm thấy trái tim của mình đang mất đi bình tĩnh.
"Để cho mình bị thương." Hắn nhìn nàng thật sâu. "Ta không cho phép nàng để mình bị thương."
Không ngờ hắn sẽ nói tới chuyện ban ngày, mặc dù lòng dạ Ấn Hoan rối bời,
nhưng vẫn còn nhớ lại rõ ràng, bộ dáng tức giận của hắn dọa người đến
mức nào.
Mặc dù lúc ấy hắn đã tương đối kiềm chế, thế nhưng ánh
mắt nghiêm khắc kia vẫn khiến hai vị tiểu thư hai nhà Tào, Mao bị dọa
tới khóc. Vị Duệ Vương gia ôn hòa hữu lễ này trước nay hiếm khi tức
giận, các vị đại thần đi theo phía sau tự nhiên cũng sợ hãi, không đợi
hắn làm khó làm dễ, hai vị đại thần Tào, Mao đã lập tức mắng nữ nhi mình xối xả, sau khi cúi đầu xin lỗi, liền vội vàng mang người rời phủ.
Kết quả, Tào, Mao tiểu thư quỷ kế không thành, ngược lại còn chọc tai họa cho mình.
Lúc hai người rời đi, khóc đến một phen nước mắt nước mũi chan hòa, cuối
cùng không để ý hình tượng, liên tục thúc giục kiệu phu chạy nhanh về
nhà.
Nàng có thể nắm chắc mười phần, hai gốc “hoa đào” kia tuyệt đối không thể tới cửa được nữa rồi.
"Thật ra thì ta chịu bị thương, còn không vội chút nào, ngài cần gì dữ như vậy chứ?” Ấn Hoan không khỏi thở dài.
"Dọa nàng sợ sao?" Hắn nhíu mày, chỉ quan tâm cảm nhận của nàng. Lòng bàn
tay nóng bỏng, lại cẩn thận, chậm rãi mơn trớn da thịt trơn mềm trắng
mịn kia.
Động tác của hắn tựa như đang chạm vào một bảo vật, tràn đầy trìu mến, êm ái vuốt ve, không ngừng tạo ra cảm giác tê dại khác
thường.
"Không có." Nàng rụt cổ, ngượng ngùng muốn quay đầu tránh đi sự kiềm chế của hắn, không ngờ hắn lại không buông tay. Cháo trai
trong tay, vẫn còn lượn lờ khói trắng, hơi nóng và độ ấm kia hấp cho
khuôn mặt nàng càng thêm tươi đẹp lạ kỳ. "Vậy thì tốt." Hắn vẫn vuốt ve
nàng như cũ, đôi mắt đen lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng.
Chỉ thiếu chút nữa.
Thật, cũng chỉ thiếu một chút nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã phải gặp nạn.
Nếu không phải tâm tình của hắn rất tốt, khó được tự mình tiễn khách đến
Trừng Tâm Viên, hắn cũng sẽ không thể ngờ tới, nàng lại dùng tới phương
pháp ngốc nghếch như vậy để giải quyết! Từ đêm đó ở ngoài Cúc Hoan Đình, nàng dùng ánh mắt trong suốt nhất, ngây thơ nhất thế gian mà nghiêm túc ngắm nhìn hắn, đã in xuống một dấu ấn trong lòng hắn.
Sở dĩ phải thu nàng làm nha hoàn bên người là vì muốn bất kể đi tới đâu cũng có
thể mang nàng theo, không để nàng ra khỏi tầm mắt. Không phải để giám
thị, mà là hắn không có cách nào khống chế ý muốn chiếm lấy và bảo vệ.
Có lẽ ngay chính nàng còn không chú ý tới, bất luận là trong phủ hay trong cung, tầm mắt của mọi người đều không thể rời khỏi nàng, dù cho nàng
luôn khiêm tốn cúi thấp đầu, khí chất thanh nhã tự nhiên kia, vẫn dễ
dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nếu không phải có hắn ở bên
cạnh, nàng sao có thể bình yên vô sự? Nhưng trăm kín vẫn có một thưa,
chẳng qua chỉ mới để cho nàng rời đi một lát, nàng liền gặp phải phiền
toái —— nhớ tới thái độ nhẫn nhục chịu đựng của nàng, hắn nhíu mày một
cái, chợt buông nàng ra.
Hắn buông tay, rốt cuộc cũng để Ấn Hoan
có thể thở ra một hơi, nhưng còn chưa kịp thở xong, lời nói kế tiếp của
hắn, đã lại khiến cho nàng chấn động hơn nữa.
"Có lẽ, ta không nên để nàng làm nha hoàn cận thân ."
"Tại sao? Có phải ta làm gì không được tốt hay không?" Khẽ cau mày, nàng đột nhiên cảm thấy, trong lòng như có thứ gì bị người ta đào đi, trở nên
trống rỗng. "Hay ngài thật sự cho rằng ta là thích khách?" Nhớ tới khả
năng này, sự trống rỗng lại biến thành đau đớn.
Giám thị lâu như
vậy, hắn vẫn còn chưa tin tưởng nàng sao? "Ta chưa bao giờ nghĩ nàng là
thích khách." Không bỏ sót vẻ mặt tổn thương của nàng, hắn thương tiếc
cười một tiếng, săn sóc bưng đi chén cháo Trai trong tay nàng. "Vậy tại
sao muốn bỏ đi thân phận nha hoàn?" Nói như vậy, nàng sẽ thể ở bên cạnh
hắn nữa ư? Khi ý tưởng này chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu thì Ấn
Hoan không khỏi nặng nề sững sờ, lúc này mới phát hiện ra, so với bị
giám thị, bị người chỉ trích, thì thứ nàng để ý, chính là cái nhìn của
hắn, cùng với việc có thể ở lại bên cạnh hắn hay không. Mặc dù hắn vẫn
luôn có lòng hoài nghi nàng, nhưng chưa từng đối xử tệ với nàng.
Mỗi khi có người nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt đắm đuối là hắn ra mặt,
không để lại dấu vết thay nàng ngăn cản ánh mắt khiến người ta chán ghét kia; nàng không học được tôn ti, hắn cũng chưa từng chê trách, hay thử
thay đổi nàng. Hắn luôn ôn hòa như vậy, luôn tùy theo tính tình nàng, ôn nhu đối đãi nàng.
Hắn đối xử với nàng rất tốt, khiến lò