XtGem Forum catalog
Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322644

Bình chọn: 9.5.00/10/264 lượt.

rót cho mình một ly trà nóng, đang lúc mọi

người cho rằng hắn định lấy trà thay rượu, tạ lỗi với Hoàng Phủ Thao,

thì lại chính mắt nhìn thấy hắn đặt ly trà trước mặt Ấn Hoan.

Tất cả mọi người đều choáng váng, mà mặt Hoàng Phủ Thao thì đã đen như

nghiên mực, nếu không phải bên cạnh có thái giám lôi kéo, sợ là đã trở

mặt từ lâu.

"Thời tiết lạnh lẽo, uống chút trà nóng cho bớt lạnh đi."

Nàng lắc đầu, không nhận lấy ly trà kia, mà nhìn thẳng vào hắn.

"Ta phải đi." Đúng vậy, thật sự phải đi, ở lại chỗ này, chỉ khiến cho nàng

cảm thấy khó chịu. "Lâu Tây ở lại chỗ này bảo vệ ngài, ta lui xuống dưới quan sát."

Hắn giữ chặt tay của nàng, vẫn không hề có ý định để cho nàng đi.

"Không uống trà nóng, vậy ít nhất cũng ăn chút gì đi, nàng hầu như cũng không

đụng đến đồ ăn sáng." Hắn dịu dàng nhìn nàng chăm chú, không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của mọi người và cái nhìn chằm chằm của Hoàng Phủ Thao.

Một tay cầm thìa, tự mình múc cho nàng một chén canh nóng. "Ta không đói bụng." Nhìn chén canh nóng kia, câu trả lời của nàng, vẫn là cự tuyệt.

Sở dĩ đi cùng hắn, là lo lắng cho an nguy của hắn, nhưng khi khách khứa

đến nhộn nhịp sôi nổi, lòng nàng đã hỗn loạn, lại thít chặt đau đớn đến

khó hiểu.

Đúng như hắn nói, những cô nương kia đều là nhân tuyển

tốt nhất, ngay cả nàng, cũng không khỏi động lòng bởi sự dịu dàng, uyển

chuyển hàm xúc của họ, không cần Hoàng thượng phải tỏ vẻ nhiều, nàng

cũng có thể thực sự cảm nhận được, sự tồn tại của mình là dư thừa cỡ

nào, hoàn toàn không thích hợp.

"Dù không đói bụng, cũng nên ăn

một chút." Ánh mắt của hắn vẫn dịu dàng như thế. "Hay là, để tự tay ta

đút nàng ăn?" Chưa dứt, hắn còn đưa ra đề nghị nghe như trêu ghẹo, nhưng người thông minh đều nghe ra được, hắn nghiêm túc. Tất cả mọi người,

bao gồm Hoàng Phủ Thao đều chưa từng nhìn thấy Hoàng Phủ hào Nguyệt ân

cần như vậy, chớ nói chi là để lấy lòng một cô nương! Náo nhiệt dưới kia không thể tiếp tục hấp dẫn họ, trên Lưu Thính Các, toàn bộ người hầu

đều không kiềm được mà mở to mắt, tận mắt nhìn thấy hắn múc canh nóng,

đưa lên môi thổi thổi cho nguội, sau đó mới đưa đến bên miệng của nàng,

nhẹ giọng dụ dỗ.

"Ăn một hớp nào, cẩn thận nóng."

Lần này, không đợi Hoàng thượng mở miệng phản đối, Ấn Hoan đã phản ứng trước.

Nàng nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xưa nay vẫn trầm tĩnh, lần đầu tiên xuất hiện phản ứng khác thường, mọi người len lén nhìn trộm, thấy

trên gương mặt xinh đẹp vô song còn nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, thoạt nhìn là đỏ mặt, nhưng hình như giống bị tức đỏ hơn.

"Ta đã nói rồi, ta ăn không vô!" Nàng quật cường cự tuyệt, khó được nổi nóng.

"Đúng rồi, nếu Ấn cô nương đã nói rõ là không ăn, Hoàng thúc cũng đừng làm

khó người khác nữa!" Khó được một lần Hoàng Phủ Thao cũng nhất trí với

Ấn Hoan. "Còn nữa, Hoàng thúc cũng nên chú ý trường hợp, hiện giờ việc

người nên chú ý là những thiên kim dưới kia, mặc dù người tới là khách,

nhưng hoàng thúc vẫn nên lấy hôn nhân của mình làm trọng, Ấn cô nương tự nhiên sẽ có người chăm sóc, hoàng thúc cũng đừng phí tâm." Y dùng giọng nói ôn hòa nhất, che giấu tức giận trong lòng, đồng thời còn khéo léo

đưa đẩy, giải thích thân phận Ấn Hoan.

Dưới sự khua môi múa mép

của y, dịu dàng săn sóc của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lập tức trở thành sự

săn sóc của chủ nhà đối với khách khứa, mọi người nghe vào tai, lại

không hề bỏ sót ý tại ngôn ngoại trong lời hắn —— khách cũng chỉ là

khách, cho dù có ăn mặc, trang điểm động lòng người thì cuối cùng cũng

không thể được chọn làm phượng hoàng.

(*)Ý tại ngôn ngoại: Tức ý ở ngoài lời, chỉ những điều ẩn ý trong lời nói, người nghe tự suy ngẫm và hiểu lấy.

Trong khi bọn hạ nhân quăng cho Ấn Hoan ánh mắt đồng tình thì Hoàng Phủ Hạo

Nguyệt đã lên tiếng: "Vậy theo Hoàng thượng, cô nương nào ở đây là xuất

sắc nhất?"

"Mỗi vị thiên kim đều là do trẫm tỉ mỉ chọn ra, tự

nhiên đều là tốt nhất!" Hất cằm lên, Hoàng Phủ Thao không khỏi hài lòng

nói. "Nhưng nếu muốn trẫm lựa chọn, thì dĩ nhiên là thiên kim của Hàn

Lâm Học sĩ xuất sắc nhất, luận tướng mạo, luận tài hoa, đều là hạng

nhất, ngoài ra, cô gái này còn tinh thông cầm kỳ thi họa, thường ngày

trừ thêu thùa, thích nhất là làm thơ, có thể nói sẽ rất tâm đầu ý hợp

với Hoàng thúc." Chưa hết, còn có dụng ý khác mà liếc Ấn Hoan một cái.

Ánh mắt khinh miệt này, không đủ đâm lòng nàng bị thương, nhưng cũng đủ để làm nàng khó có thể chịu đựng.

Rốt cuộc tại sao nàng phải ở chỗ này? Rốt cuộc là vì cái gì, chỉ vì một lời nói, một hành động của hắn mà ngây ngẩn đi tới đây? Nàng đúng ra nên ở

một góc không ai thấy, vì hắn mà cẩn thân lưu ý tất cả, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì dùng hết sức mình để bảo vệ hắn, việc nàng không nên

nhất, chính là ở chỗ này để bị người chỉ trích, mặc người chế nhạo.

Lời ra tiếng vào, nàng đã nghe đủ, không cần thêm ai đến nhắc nhở nàng.

Nàng đã sớm hiểu, vị trí bên cạnh hắn, không thuộc về nàng, bất luận hiện

tại hay tương lai, người hắn nên nhìn đều không phải nàng, nên quan tâm, cũng sẽ không là nàng! Khẽ cắn răng, nàng hạ quyết tâm, dùng