
p, người cũng tới trễ, hôm
nay, người còn nói nghiêm túc với một thích khách, người thật muốn làm
trẫm tức chết hay sao?"
"Hoàng thượng quá lo lắng, vi thần chẳng
qua là tuân theo chỉ thị của Hoàng thượng, chọn ra đối tượng trong lòng
ngưỡng mộ." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười cười, vẻ mặt trấn định. "Quân vô
hí ngôn, vi thần đã đưa ra lựa chọn, Hoàng thượng có nên hạ chiếu chỉ,
để cho vi thần được lấy vợ?”
Để cho hắn lấy vợ? Không, y chỉ muốn lập tức hủy bỏ yến tiệc, sau đó ôm đùi Hoàng thúc, cầu xin hắn đừng vứt bỏ y! Ô ô, thật là quá đáng, mệt cho y còn muốn lấy “mỹ mạo giành chiến thắng”, kết quả các thiên kim tiểu thư, mỹ nhân các nước tới tham dự
hoàng thúc không chọn ai, mà cố tình chọn đối tượng khiến y nhức đầu
nhất. Nhìn đi! Chính là cái người đang trưng ra vẻ mặt trầm tĩnh làm
người ta vừa yêu vừa hận kia.
Từ lần đầu tiên gặp mặt tới nay,
nàng không thèm ghé mắt nhìn y, y biết nàng coi thường y, nhưng y cũng
không thiếu! Từ đầu đến cuối, y chỉ muốn một mình Hoàng thúc là đủ rồi,
nhưng tại sao Hoàng thúc lại cố tình chỉ cần nàng đây? Oa ô, nếu như
Hoàng thúc thật sự cưới nàng, vậy về sau y phải đi kể khổ với ai đây?
Đang trong lúc Hoàng Phủ Thao không ngừng hối tiếc, lại thình lình xảy
ra dị động, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đưa tay kéo lấy Ấn Hoan, đồng thời ném
chén sứ bên cạnh ra xa.
Chén sư trắng vẽ một vòng mơ hồ không thể nhìn rõ trong không trung, nháy mắt sau đó, cùng với tiếng vỡ nát, một
mũi tên độc cũng “phập” một tiếng, bị chệch đi cắm vào thân một cây hoa
đào.
Nhìn bản lĩnh cao cường của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Ấn Hoan không khỏi sửng sốt.
Mặc dù lúc trên xe ngựa nàng đã nhận ra hắn biết võ công, nhưng sau đó xảy
ra quá nhiều chuyện, nàng cũng quên phải tìm hiểu rõ ràng, bây giờ xem
ra, hắn quả thực có võ công, hơn nữa bản lĩnh có thể còn cao hơn nàng!
Hoàng Phủ Thao bị hành động thình lình của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt dọa.
"Hoàng thúc, sao người lại. . . . . ." "Có thích khách!" Hoàng Phủ Hạo
Nguyệt nhẹ giọng trả lời, đồng thời cũng cẩn thận ngó nhìn động tĩnh bốn phía.
Tập kích bất thình lình, cũng không kinh động đến khách
khứa, chỉ có Lâu Tây và sáu gã Hộ vệ Hoàng thượng mang tới là phát hiện
ra có điều bất thường, vội vàng rút kiếm xông lên Lưu Thính Các, nhưng
họ vừa mới bước tới, thì có một đám tôi tớ mặc áo xanh bay ra từ góc
tối, đột ngột tung phấn độc màu đỏ.
Trong phút chốc, năm gã Hộ về lập tức ôm lấy cổ họng, hét lên đau đớn rồi ngã vật xuống đất, mặc dù
Lâu Tây và một Hộ vệ có võ công khá cao kịp thời bế khí, hiểm hóc tránh
được khí độc đánh lén, nhưng cũng không thể nào lập tức chạy tới Lưu
Thính Các. Chỉ thấy mười tên áo xanh, vô cùng trật tự bao vây hai người, đao kiếm trong tay không ngừng tấn công về phía họ, dường như muốn ngăn cản không cho họ đi cứu viện.
"Có thích khách! Có ai không, hộ
giá! Hộ giá!" Không biết là ai trong đám người phát ra báo động, đám
khách khứa mới giật mình phát giác có chuyện xảy ra.
Tiếng đàn
sáo trên thuyền hoa bỗng dưng ngưng bặt, khách khứa sợ hãi kinh hô, mười mấy Thị vệ đằng xa nhận ra bất thường, lập tức chạy vội tới từ bốn
phương tám hướng.
Một nửa nhóm Thị vệ dẫn tất cả khách khứa lui
đến nơi an toàn, nửa kia chia làm hai xông về phía Lâu Tây và Hoàng Phủ
Hạo Nguyệt, nhưng giống như đoán được phương hướng của bọn họ, càng có
nhiều tên độc bay ra từ góc tối.
Đám thị vệ cả kinh trong lòng, vội vàng giơ kiếm đánh rơi ám khí.
Mặc dù bọn họ sốt ruột hộ chủ, nhưng kẻ địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài
sáng, nếu không bắt được phục binh, e khó bảo toàn Hoàng thượng không
gặp nạn, mọi người nhìn nhau, sau đó lập tức thay đổi kế hoạch, phi thân tới nơi phát ra tên độc. Vèo! Lại có tên độc đột kích.
Trên Lưu
Thính Các, Ấn Hoan linh hoạt kéo tấm khăn gấm trải bàn, tung lên, lấy
nhu thắng cương mà đỡ mấy mũi tên độc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lẳng lặng
dùng chân đá bay mấy cái ghế gỗ, lấy khí thế sấm vang chớp giật mà đánh
vào nơi phát ra tên độc, trong phút chốc, mấy tên phục binh nấp sau bụi
hoa, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
"Bốn phía còn có thích
khách mai phục, mục tiêu của bọn họ là Hoàng thượng, mau mau bảo vệ
Hoàng thượng rời đi." Trên Lưu Thính Các, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt xác định
được mục tiêu của thích khách, vẫn gặp biến không sợ hãi mà bảo vệ Hoàng thượng sau lưng. "Ta hiểu." Giống như vẫn chờ đợi câu này của hắn, Ấn
Hoan không nói hai lời, lập tức vẫy mạnh đoạn khăn gấm trong tay ra
ngoài.
Nháy mắt, mấy mũi tên độc cắm trong khăn, lập tức bắn về
phía đám Thị vệ trong phủ đang chiến đấu cùng ba tên áo xanh. Trong chớp mắt, ba gã áo xanh đã ngã xuống đất không dậy nổi, không một ai thoát
được.
Thân thủ mạnh mẽ của Ấn Hoan khiến Hoàng Phủ Thao nhìn thấy mà phải trợn mắt há mồm, nhưng y còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Phủ
Hạo Nguyệt bên cạnh đã túm lấy y và Ấn Hoan, phóng xuống từ Lưu Thính
Các.
"A!" y chỉ kịp hét ra một tiếng, đã có cảm giác hai chân chạm xuống đất.
Vuốt trái tim đang không ngừng nhảy bùm bùm, y cố chống đỡ hai chân xụi lơ,
ngước lên trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo N