
h giác toàn phủ,
trước tiên đừng để khách khứa rời đi, đợi sau khi người của Hình bộ và
Hộ bộ thẩm tra đối chiếu thân phận, rồi mới đưa khách về. Còn nữa, khi
xử lí thi thể phải đặc biệt chú ý, nếu trong tay thích khách có độc, cần phải thu hồi toàn bộ, không được để sót ."
"Dạ!"
Nhận được mệnh lệnh, đám thị vệ lập tức tản ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng thi hành mệnh lệnh.
Thấy sự việc rốt cuộc cũng được khống chế, Hoàng Phủ Thao vì hít chút mê
hương mà có chút choáng váng, lúc này mới thả lỏng tâm trạng.
"Hoàng thúc, người không sao chứ?" Dựa vào Lâu Tây đỡ, Hoàng Phủ Thao chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, cẩn thận xem xét sắc mặt của
hắn.
"Xin Hoàng thượng đừng lo lắng, vi thần còn chịu đựng được." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhấc khóe môi lên, đang muốn mỉm cười, cơn đau đớn bên trong lại thình lình đánh úp lên ngực, làm hắn bất ngờ ho lớn.
Đau đớn đào tim móc phổi, khiến hắn khổ sở cúi người, trong lúc mọi người còn đang kinh hoảng, hắn lại phun ra một ngụm máu đen.
Trong lúc mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy trong mắt Ấn Hoan thoáng có nước
mắt, hắn muốn đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhưng chỉ có thể vô lực
chìm vào trong bóng tối.
Trong Di Phẩm Lâu, Hoàng Phủ Thao cơ hồ
muốn đạp nát sàn nhà dưới chân, thật vất vả mới chờ được Ngự y bắt mạch
xong, hắn lập tức tiến lên níu lấy cổ áo Ngự y.
"Sao rồi, rốt cuộc là Duệ Vương gia xảy ra chuyện gì?"
"Hoàng thượng, Duệ Vương gia ngài. . . . . ."
"Người như thế nào? Ngươi nói mau!"
"Vi thần: . . . •"
"Ngươi là danh y đệ nhất triều ta, nếu ngươi không trị khỏi cho người, có tin Trẫm một đao chém đầu ngươi không?"
"Hoàng, Hoàng thượng tha mạng a, vi thần thề. . . . . ."
"Đáng ghét! Ngươi nói mau! Chẳng lẽ Duệ Vương gia thật sự không thể cứu?"
"Hoàng thượng. . . . . . Bớt giận, vi thần. . . . . . Vi thần. . . . . ."
Ngay vào lúc Ngự y sợ đến muốn té xỉu, thì Ấn Hoan đang ngồi đợi ở phòng
khách vì kiêng dè, mới vội vàng chạy tới nội sảnh, ngăn cản hành động
điên cuồng của Hoàng Phủ Thao.
Xoay cổ tay có chút đau đớn, Hoàng Phủ Thao không dám tin nhìn chằm chằm gương mặt trầm tĩnh của Ấn Hoan.
"Ngươi. . . . . . Ngươi lại dám đánh trẫm?"
"Ngươi nắm đại phu
như vậy, muốn đại phu mở miệng nói chuyện bằng cách nào." Nàng lạnh lùng liếc nhìn y, đồng thời nhanh chóng giúp đỡ Ngự y thoát khỏi ma trảo của y.
"Ặc!" Nghe Ấn Hoan nói như thế, Hoàng Phủ Thao mới phát hiện
ra, mình thiếu chút nữa đã siết cho Ngự y ngất xỉu, nhất thời lúng túng
không nói nên lời.
Liếc nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt sắc mặt tái
nhợt nằm trên giường, dù trong lòng cũng như lửa đốt, nhưng Ấn Hoan vẫn
giữ bình tĩnh mà nhẹ giọng hỏi.
"Đại phu, ở đây nói không tiện,
chúng ta ra ngoài mà nói đi." Nàng săn sóc, để lại cho Hoàng Phủ Hạo
Nguyệt một không gian yên tĩnh.
"Được. . . . . ." Chưa bao giờ
thấy qua nữ tử mỹ lệ như thế, lão Ngự y trong nháy mắt bị choáng váng,
quên mất luôn sự tồn tại của Hoàng thượng, thật sự ngoan ngoãn đi theo
Ấn Hoan ra phòng khách.
Mắt thấy hai người cứ làm như không thấy
ai vòng qua trước mắt y, Hoàng Phủ Thao giận đến thiếu chút nữa phun
lửa, nhưng nhớ tới tình trạng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, cũng chỉ có thể
ngượng ngùng đi theo ra ngoài.
"Xin hỏi đại phu, chàng. . . . .
." Cắn cắn môi dưới, Ấn Hoan lại hít một hơi, lúc này mới có dũng khí mở miệng: "Tình trạng Vương gia rốt cuộc ra sao?"
"Ấn cô nương đừng lo lắng, tình trạng trúng độc của Vương gia cũng không quá nghiêm
trọng." Lão Ngự y cười ha hả, có ấn tượng rất tốt đối với Ấn Hoan dịu
dàng uyển chuyển trước mắt.
Chuyện Vương phủ bị tấn công, đã
truyền khắp Hoàng cung, hiện giờ không ít trọng thần đang bận rộn khắc
phục hậu quả. Nghe bọn thị vệ báo cáo, nhờ cô nương trước mắt và Duệ
Vương gia một đường bảo vệ Hoàng thượng, Hoàng thượng mới có thể lông
tóc vô thương, toàn thân rút lui. "Có thật không?" Hoàng Phủ Thao vừa
mừng vừa sợ chạy tới trước mắt Ngự y.
Nhìn Hoàng Phủ Thao, đầu óc lão Ngự y lập tức trống rỗng, giờ này mới đột nhiên nhớ tới sự hiện hữu của hắn, sợ đến nỗi vội vàng từ trên ghế đứng dậy.
"Vi thần đáng chết, lại quên Hoàng thượng ——"
"Hãy bớt xàm ngôn đi!" Hoàng Phủ Thao dùng sức đè người ngồi lại ghế. "Ngươi bảo đảm, Duệ Vương gia thật sự không có việc gì?"
"Dạ! Dạ!" Ngự y gật đầu liên tục. "May nhờ khi vừa nhiễm độc, Vương gia đã
tự điểm mấy huyệt đạo, ngăn cản kịch độc lan tràn, mặc dù độc đã vào cơ
thể, nhưng cũng không tổn thương tới lục phủ ngũ tạng."
"Thật tốt quá!" Hoàng Phủ Thao mừng rỡ, nhưng chợt nhớ ra có điều không đúng.
"Nếu Duệ Vương gia không có việc gì, sao lúc ấy người lại phun máu đen,
rồi bất tỉnh tới giờ?" Hắn nghiêm túc hỏi lại.
"Đó là do nội lực
Vương gia thâm hậu, vẫn dùng nội lực bảo vệ tâm mạch, hơn nữa đại huyệt
bốn phía đều bị chặn kín, độc tính không có đường đi, mới có thể theo
máu nghịch lưu tới miệng, hết thảy đều bình thường. Về phần Vương gia
lâm vào hôn mê. . . . . . , vi thần đoán, có thể là trong cơ thể Vương
gia vẫn còn tồn đọng chất độc." Lão Ngự y vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh.
"Nhưng vi t