Pair of Vintage Old School Fru
Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322705

Bình chọn: 8.5.00/10/270 lượt.

ư vậy." Hắn thôi chú ý bên ngoài phòng, lại phát hiện sự hốt hoảng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt nàng, ánh mắt liền nhu hòa đi. "Sao vậy?"

"Ta. . . . . ." Nàng muốn nói lại thôi. "Chàng thật sự không sao chứ?" Nàng nhẹ

giọng hỏi, mặc dù đã vô cùng nỗ lực đè nén tâm tình, nhưng giọng nói run rẩy kia, vẫn tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng.

Đến tận giờ, nàng vẫn không thể quên sắc mặt tái nhợt của hắn khi ngã xuống.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng sợ hãi điều gì, chỉ có một khắc kia, lòng

của nàng lại vì căng đầy sợ hãi mà thiếu chút nữa đã vỡ vụn.

Cho

dù đại phu bảo đảm sức khỏe hắn không đáng ngại, nhưng lòng của nàng vẫn treo cao lơ lửng không thể buông xuống, cho tới tận giờ phút này.

Nàng chỉ hi vọng đây không phải là mơ, nếu là mơ, nàng tình nguyện vĩnh viễn cũng không tỉnh lại. . . . . .

"Ta lại hù dọa nàng rồi ư?" Mặc dù nàng cực lực che giấu nỗi sợ hãi trong

lòng, nhưng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn cảm nhận được sự bất an của nàng.

Chống giường, hắn đột ngột nhanh nhẹn ngồi dậy, chăn mền chậm rãi rơi xuống

dọc theo thắt lưng hắn, khiến vòm ngực rắn chắc như ẩn như hiện dưới lớp áo đơn nửa mở, bắp thịt bền chắc kia khác hẳn với vẻ tuấn mỹ bên ngoài, làn da gợi cảm, dưới ánh sáng đèn càng thêm hấp dẫn khó nói nên lời.

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên có chút khô nóng, ngay cả làn gió đêm

thổi liên tục cũng không thể thổi tan nhiệt độ phát ra từ trên người

hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng nổi lên hai rặng mây đỏ, nàng ngượng

ngùng muốn xoay người, lại bị hắn kéo vào trong ngực.

"A!" Nàng nhỏ giọng hô lên.

"Đừng sợ." Hắn yêu thương ôm vòng quanh eo thon của nàng, một tay khác dịu

dàng xoa lên gương mặt nóng cháy của nàng, nhẹ nhàng miết giãn nét buồn

phiền giữa đôi lông mày nàng. "Nhìn này, chẳng phải ta đây một chút vấn

đề cũng không có sao?"

"Nhưng đại phu nói trong người chàng có

thể vẫn còn dư độc. . . . . ." Nàng đỏ mặt, không biết phải phản ứng như thế nào vào lúc này, chỉ có thể mặc cho hắn ôm. Mặc dù tư thế này khiến nàng mắc cỡ đến nỗi ngón chân cũng muốn cong lại, nhưng nhiệt độ nóng

bỏng và lồng ngực mạnh mẽ của hắn, quả thật làm cho nàng an tâm không

ít.

"Chút độc ấy, cũng không làm gì được ta." Hắn nhỏ giọng an ủi nàng, ngón tay thô ráp vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của

nàng.

Động tác của hắn thật dịu dàng, nàng không khỏi dần dần

buông lỏng thân thể, quyến luyến tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim

đập mạnh mẽ đầy sức sống của hắn.

"Thật sao?" Nàng nghi hoặc, vẫn còn có chút lo sợ.

"Dĩ nhiên." Hắn khẽ mỉm cười. "Từ nhỏ ta đã tập võ, năm ấy mười tám tuổi

đánh dẹp Miêu tộc, không may bị phục kích, trúng kịch độc, may mắn nhặt

về một mạng, có lẽ là trong họa được phúc, kể từ lúc đó, mọi loại chất

độc đều không thể dễ dàng gây ảnh hưởng đến ta, chỉ cần tĩnh dưỡng một

chút, thì có thể khôi phục nguyên khí." Đây cũng chính là lí do hắn

không lo lắng tai họa về sau, mà quyết định tiễn thích khách đến Tây

thiên.

Chỉ là, tuy hắn có tự tin, nhưng vẫn không thể ngờ được

độc tính trong cơ thể lại mãnh liệt đến thế, phát tác ngay lập tức, làm

hắn còn chưa kịp giải thích, đã lâm vào hôn mê.

Mặc dù Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nói vô cùng bình thản, Ấn Hoan vẫn cứ sợ hãi trong lòng.

Dù đã biết võ công của hắn không tầm thường, nhưng chợt nghe hắn nói đến

việc ra chiến trường, nàng vẫn có chút không thể ngờ tới.

Chuyện hắn không muốn người khác biết thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi nàng thật sự không biết nên phản ứng làm sao.

Hắn đã biết võ công, vậy sao chưa bao giờ nói? Nếu đã có võ công, sao phải

giữ nàng lại? Năng lực của hắn còn cao hơn nàng, bên cạnh lại có Lâu

Tây, có thêm nàng dường như cũng không giúp ích gì lớn, ngược lại vì bảo vệ nàng, thiếu chút nữa hắn đã —— nhớ tới một màn kinh tâm động phách

kia, lòng nàng run lên, thân thể nhỏ nhắn mềm mại không thể tự chủ được

càng co lại, vùi sâu vào vòm ngực ấm áp của hắn.

"Chàng thật sự

không có việc gì ư? Thân thể không đau không khó chịu nữa ư?" Nàng lo

lắng hỏi lại, chỉ muốn xác nhận hắn thật sự không còn khổ sở. Cho dù giờ phút này lòng nàng mang nhiều nghi vấn, nhưng chỉ cần hắn bình yên vô

sự, những chuyện kia cũng không đáng giá để truy cứu.

"Muốn ta chứng minh sao?" Ánh mắt hắn chợt lóe, nhìn khuôn mặt còn mang lo lắng của nàng.

"Chứng minh?" Nàng trừng mắt, khó hiểu nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt ngây thơ

này, cả người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng sôi trào lên.

Mặc dù độc

tính còn sót lại khiến hắn lâm vào hôn mê ngắn ngủi, nhưng trong lúc ấy, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng.

Ánh mắt chăm chú lo âu, bước chân bất an, và đụng chạm run rẩy của nàng. . . . . .

Để quang minh chính đại lấy được nàng, hắn vẫn luôn cố nhẫn nại, nhưng vào giờ phút này, nàng đang ở trong ngực, cơ thể mềm mại ngát hương đang

dán vào người hắn, cả người tản ra hương hoa đào mê người.

"Ta đã cầu hôn rồi." Thân thể hắn căng cứng, giọng nói bỗng trở nên có chút trầm đục.

Nàng trừng mắt nhìn, không khỏi hoang mang ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn.

"Cầu hôn ai cơ?"

"Một tháng trước, trước ngày