Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322615

Bình chọn: 8.5.00/10/261 lượt.

đến sáu

phần sức lực mà giãy giụa lần nữa .

"Nhưng trong phần đông khách khứa ở đây, vi thần chỉ có thể nhìn thấy một người tốt nhất." Khẽ mỉm

cười, bàn tay bên dưới không… dao động chút nào.

Hắn vẫn nắm thật chặt cổ tay nàng, không chừa chút khe hở, đồng thời cũng thận trọng không để nàng đau đớn dù chỉ một chút.

Ấn Hoan đầu tiên là sửng sốt nhìn chằm chằm bàn tay bất động như núi kia, tiếp đó lập tức lộ ra vẻ mặt bối rối.

"Là ai?" Không ngờ Hoàng Phủ Hạo Nguyệt sẽ chú ý tới người khác ngoài Ấn

Hoan, Hoàng Phủ Thao không khỏi nở nụ cười. "Là thiên kim Lại Bộ Thị

Lang, hay là cháu gái Thiếu phó?" Hắn hưng phấn suy đoán, không hề chú ý tới, hai người nọ đang tranh đấu gay gắt.

"Không." Hắn lắc đầu.

“Vậy là nữ nhi của Xiêm la Vương, hay Phỉ Thúy công chúa?" Hoàng Phủ Thao vẫn còn đang phỏng đoán.

Không, không cần nói nữa, nàng không muốn nghe! Là ai cũng được, ai đó đến

ngăn cản cái đề tài này đi! Cho đến giờ phút này, Ấn Hoan mới chịu thừa

nhận, thật ra mình vẫn luôn sợ hãi.

Nàng buồn bực, nàng đau lòng, nàng chua xót, thật ra cũng chỉ vì một nguyên nhân, nàng sợ sẽ mất đi hắn.

Không biết từ khi nào, nàng đã quyến luyến sự dịu dàng của hắn, yêu mến tính

cách khi ôn hòa khi bá đạo của hắn, cho nên mới luôn kháng cự giờ khắc

này.

Đột nhiên sáng tỏ, rốt cuộc đã khiến Ấn Hoan hiểu được tâm ý mình, nhưng cũng đồng thời chạm đến dây cung yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất

trong lòng nàng, thế nên nàng bắt đầu giãy giụa, không kiềm được mà giãy giụa, nhưng bất luận nàng có giãy giụa cỡ nào, vẫn hoàn toàn không lay

động được hắn.

"Buông ta ra!" Nàng hốt hoảng và bất lực thốt lên, quyết định phải biến mất khỏi đây trước khi hắn nói ra đáp án.

"Không, ta sẽ không buông tay." Hắn kiên định nắm tay nàng. "Ta vĩnh viễn sẽ không để cho nàng đi."

"Tại sao?" Hoàng Phủ Thao mặt thối chen miệng, lúc này mới nhận ra hai người đã “nước sôi lửa bỏng” từ lâu.

"Hoàng thượng còn không hiểu sao? Thật ra ngay từ lúc bắt đầu vi thần đã có

lựa chọn rồi." Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt cũng vững như bàn

thạch.

"Lựa chọn?" Hoàng Phủ Thao sửng sốt, trong lòng chợt có dự cảm xấu, nhưng lại không kịp chặn miệng mình. "Là ai?"

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Hắn quay đầu sang nhìn Ấn Hoan,

trước mặt mọi người, thận trọng mà kiên định nói ra lựa chọn duy nhất

của mình. "Ngay từ khi bắt đầu, người mà ta muốn, chỉ có nàng."

Những lời này, giống như sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người, bao gồm

Hoàng Phủ Thao đều bị đánh cho choáng váng. Trong khi đó, Ấn Hoan lại

ngây ra như phỗng.

Nàng nhìn hắn, thật lâu không nói nên lời.

Từ nay về sau, ta và nàng mãi mãi không xa rời.

Thì ra, lời cam kết đó, là thật.

Hắn thật không muốn nàng rời đi.

Ở trong lòng ta, nàng rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ ai.

Thình thịch, Ấn Hoan rõ ràng nghe thấy, tim mình nhảy kịch liệt đến mức nào.

Nhớ tới những lời hắn từng nói, nàng mới phát hiện, thì ra mỗi lời của hắn

đều đã sớm ghi dấu lên trái tim nàng, không thể xóa nhòa nữa rồi.

Ngay từ khi bắt đầu, người mà ta muốn, chỉ có nàng

Hắn nhìn ánh mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc.

Người hắn nhìn là nàng.

Là nàng. . . . . .

Yến tiệc vẫn diễn ra, vũ công trên thuyền hoa vẫn không ngừng xoay tròn

theo tiếng đàn sáo, kĩ thuật nhảy tao nhã đẹp mắt, khiến toàn bộ khách

khứa mê muội không thể dời mắt, vậy mà trên Lưu Thính Các lại lặng như

tờ. Hoàng Phủ Thao ra lệnh một tiếng, tất cả tôi tớ, Thị vệ, Cung nữ,

đều nhanh chóng rời khỏi hiện trường, ngay cả Lâu Tây cũng được Hoàng

Phủ Hạo Nguyệt dùng ánh mắt ra hiệu, lặng lẽ rời đi.

Trên lầu yên tĩnh, chỉ còn lại Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Hoàng Phủ Thao và vị thượng khách vẫn chưa thể hồi hồn.

"Hoàng thúc, lời nói vừa rồi, người. . . . . . Chắc không phải nghiêm túc?"

Hoàng Phủ Thao giương miệng, tới giờ vẫn không dám tin sự lựa chọn của

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.

"Hoàn toàn nghiêm túc." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn nghiêm trang.

Hoàng Phủ Thao liền giận tái mặt. "Hoang đường! Người biết rõ yến tiệc hôm

nay là vì chọn vợ cho người mà bày ra, người lại dám trêu trẫm!"

"Từ đầu đến cuối, vi thần đều rất nghiêm túc, chính vì hiểu được tầm quan

trọng của yến tiệc này, vi thần mới có thể thận trọng nói ra lời trong

lòng vào hôm nay."

Dứt lời, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nắm chặt tay Ấn

Hoan, vẻ mặt kiên định kia, không chỉ mạnh mẽ lay động lòng nàng, mà còn khiến nàng hiểu ra trong nháy mắt, ý nghĩa của đoạn đối thoại đêm đó —— hắn từng nói, ở bên cạnh hắn, hắn không muốn nàng phải chịu chút uất ức nào, cho nên là vì nàng, hắn mới thuận theo ý Hoàng Phủ Thao, bày yến

tiệc chọn vợ sao? Vì danh chính ngôn thuận giữ nàng lại, cho nên hắn

quyết định, lấy nàng làm vợ sao? Rủ mắt xuống, Ấn Hoan nghe nhịp tim của mình càng ngày càng lớn, tiếng tim đập kịch liệt kia, cơ hồ khiến nàng

không nghe được hai ngươi nọ đang cãi vã.

"Nghiêm túc?!" Hoàng

Phủ Thao giận đến nỗi nhảy dựng lên từ trên ghế. "Trẫm tốn công sức lựa

chọn đến hai mươi tám vị thiên kim khuê tú vì người, người lại không để

vào trong mắt, mà yến tiệc trẫm ra sức sắp xế


Polly po-cket