Snack's 1967
Vương Phi Thần Trộm

Vương Phi Thần Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328072

Bình chọn: 8.5.00/10/807 lượt.

ùng hương hoa thơm ngát làm người ta cảm thấy như không phải mình

đang ở tại Trường An mà đã đến vùng Giang Nam mỹ lệ. Phía xa xa có một

cái đầm lớn, bắc qua đầm là một cây cầu làm bằng ngọc Hán Bạch, hai tay

vịn được điêu khắc tinh tế, tuyệt đẹp vô song.

Ta hít một hơi

thật sâu, ngay cả khi ở trong cung, ta cũng chưa từng nhìn thấy cảnh sắc đẹp đến như vậy. Ta bất giác vén chân váy lên, từng bước đi ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi phòng, không khí tươi mát đã tức thì ùa tới. Không khí

khoáng đạt tại Trường An sau cơn mưa dài thực khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái. Dưới cầu là con suối ngoằn nghèo uốn lượn, cũng chẳng

biết đâu là điểm đầu , đâu là điểm cuối. Lá sen trên mặt nước như gấm

kết thành, san sả bên nhau, hoa sen hồng thắm được tô điểm bởi những

giọt sương sớm đọng lại, dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm long lanh, tuyệt sắc. “Sen nở mười dặm, vạn trượng hồng trần!” Cảnh sắc mà câu thơ này miêu tả chắc cũng chỉ đẹp đến độ này mà thôi.

Ta đứng đó

say sưa ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên trước mặt. Lúc này, mặt trời đã

xuyên qua khỏi lớp mây dày, toả sáng rực rỡ trên bầu trời, làm nhiệt độ

ngoài trời dần tăng lên. Làn sương mờ ảo trên mặt nước ánh lên những sắc màu sặc sỡ như cầu vồng. Buổi sáng sau cơn mưa, cả phủ Tần vương trông

chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.

“Cuộc sống của con hồ li chết tiệt đó đúng là không tệ chút nào, nơi này chẳng khác nào chốn

thần tiên.” Ta nuốt nước miếng, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen

tị.

“Mặt trời đoạn sương khói, không trung thanh tịnh, núi non

nhuốm màu xanh lục. Trường An cũng chỉ có chỗ của chúng nô tài mới có

thể nhìn thấy cảnh đẹp như này thôi.” Tiểu Tử nhẹ nhàng lên tiếng, rồi

mỉm cười dịu dàng, từ trên người nàng ta toả ra khí chất của một người

tri thư đạt lễ. Không ngờ ngay đến một nha hoàn cũng văn vẻ lai láng. Ta bất giác nhớ đến bức tranh Phượng hoàng vạn lí của Diệu, bá khí hào

sảng toát ra từ bức tranh đó thực đáng ngưỡng mộ. Nay ta đến đây mới

biết, ngay một người dứơi trong phủ Tần vương cũng đầy một bụng chữ,

hiểu biết sâu rộng. Biểu hiện khinh đời, bất cần, phóng túng mà cuồng

nhiệt thường ngày của Diệu rốt cuộc là thật hay giả? Chàng… rốt cuọc là

một con người như thế nào?

“Phủ Tần vương tuy rằng không náo

nhiệt như hoàng cung, nhưng lại có sự tiêu diêu tự tại của vùng thôn dã. Ngọc cô nương nếu yêu thích, hãy ở lại đây thêm vài ngày, đoán chắc

Vương gia sẽ rất vui vẻ.” Tiểu Thanh mỉm cười hân hoan. Ta hắng giọng,

vội vã thu lại tâm tư khi nãy. Chàng là người thế nào cũng được, nếu hồ

li lại để con người dễ dàng nhìn thấy hết mọi thứ của bản thân thì đâu

còn là hồ li nữa.

“Tiểu Thanh tỷ tỷ… không xong rồi, Tiểu Thanh

tỷ tỷ…” Trên đầu cầu bên kia, một người hớt hải chạy tới, suýt chút nữa

thì đâm sầm vào ta. Ta sợ hãi, ngước mắt lên nhìn vị cô nương đầu mướt

mát mồ hôi đứng trước mặt mình. Gấu váy của nàng ta cũng ướt, có lẽ nàng ta đã chạy vội tới đây, mà không kịp để tâm tới mọi thứ.

“Ngươi hoang mang gì thế, chẳng có quy củ gì hết, không nhìn thấy còn có khách đang ở đây sao? Không sợ người ta cười nhạo hả?” Tiểu Thanh mắng lại

một câu.

“Mau nói đi, có chuyện gì? Ngọc cô nương cũng đâu phải người ngoài.” Tiểu Tử đứng bên chậm rãi lên tiếng.

“Dạ, là Phan công công của cung Hàm Tú đến đây nói rằng… Tô nương nương truyền lệnh Ngọc cô nương lập tức nhập cung.”

“Tô nương nương? Vương gia đã biết chuyện này hay chưa?” Tiểu Thanh dường như vô cùng cảnh giác.

“Vương gia vào cung gặp Hoàng thượng vẫn còn chưa quay về.”

“Vậy Phan công công nói thế nào?”

“Tô nương nương… hình như đang vô cùng tức giận, chỉ bảo ngài ấy dẫn người vào trong cung thôi.”

“Mau nghĩ mọi cách thông báo cho Vương gia biết chuyện này, để muộn sẽ nhỡ

việc đấy. Ngọc cô nương, người hãy theo Phan công công vào cung đi, hãy

cố gắng dùng mọi cách để kéo dài thời gian, tuyệt đối không được gặp Tô

nương nương trước khi Tam điện hạ tới.” Tiểu Tử im lặng một hồi, sau

cùng nói với ta bằng chất giọng nghiêm nghị.

Ta nắm chặt y phục, không biết có nên theo Phan công công vào cung hay không. Nhìn sắc mặt

bọn họ, ta có cảm giác chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Hay là trên đường vào cung, ta tìm cơ hội lẩn đi?

“Ngọc cô nương, không biết đã

chuẩn bị xong chưa, Tô nương nương không thích phải chờ lâu đâu.” Một

giọng nói réo rắt chói tai, dường như mang theo nhiều áp lực, vang lại

từ phía xa, khiến cả người ta sởn gai ốc.

Ta lấy hết can đảm đi theo sau Phan công công, chiếc mông của ông ta lắc trái lắc phải vô cùng điệu đà.

“Ngọc cô nương, nhất định phải đi sát theo phía sau, đừng có đi lạc giống như lần trước đấy. Nếu không, Tô nương nương trách tội thì sẽ là lỗi của

một mình cô nương thôi!” Giọng ông ta vừa cao vừa chua, lời nói lại vô

cùng sắc sảo khiến người ta lạnh cả sống lưng. Không ngờ ông ta lại biết ta có ý đồ lẩn mất, ta chán nản thầm rủa một câu, chỉ còn biết mỉm cười đáp lại.

Nhìn thấy ta phản ứng như vậy, ông ta cừơi rất hài

lòng. Trên khuôn mặt trắng nhợt của ông ta, từng lớp phấn vẫn đang không ngừng rơi xuố