
t vẫn như cũ nhìn chằm chằm Đoạn Cao Thụy, lạnh nhạt đáp lại một câu: “Không cần, tôi không rảnh!” Sắc
mặt càng thêm khó chịu, tỏa ra khí thế chớ lại gần, dọa người đàn ông
trung niên kia không dám nói thêm gì nữa, nữ tiếp viên rót rượu bên cạnh tất nhiên cũng không dám làm loạn.
Lúc này Nhưng Hâm Lỗi
nhíu mày từ trên cao nhìn xuống Đoạn Cao Thụy nói: “Mấy ngày nay cậu ở
chỗ này sống qua ngày? Thật vất vả tu thân dưỡng tính một thời gian, bây giờ lại bắt đầu nổi loạn rồi hả?” Trước mặt nhiều người như vậy, anh cố tình không nể mặt cậu ta.
Nhung Hâm Lỗi cũng không nói mấy
lời hay ý đẹp với thằng nhóc Đoạn Cao Thụy này, chỉ thấy Đoạn Cao Thụy
nheo mắt nhìn về phía người bên cạnh cười ngại ngùng, Nhung Hâm Lỗi tiến lên mạnh mẽ túm cổ áo cậu ta.
“Đoạn Cao Thụy, cậu cút ra đây
cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu!” Nhìn dáng vẻ chán chường của
Đoạn Cao Thụy, anh khinh thường không muốn nói gì với cậu ta, vẫn lạnh
mặt như cũ nhìn về phía cậu ta quát lên.
Nhung Hâm Lỗi không nói hai lời, kéo Đoạn Cao Thụy ra ngoài. Ra khỏi phòng Đoạn Cao Thụy
mới đưa tay lên gạt tay Nhung Hâm Lỗi xuống, nhìn về phía anh tức giận
hỏi: “Có chuyện gì không thể từ từ nói, có cần phải lên giọng thủ trưởng nói chuyện với tôi không, nói đi cuối cùng là có chuyện gì.”
Nhung Hâm Lỗi vẫn không lên tiếng trả lời, vẫn lạnh mặt đi về phía trước, Đoạn Cao Thụy vẫn luôn đi theo phía anh.
“Cậu có biết không, vừa rồi tôi có chuyện cần xin bọn họ giúp một tay, lời
của đàn anh kia dù có tẻ nhạt, cậu không thể nể mặt tôi cho người ta
chút thể diện được sao!” Thấy Nhung Hâm Lỗi vẫn im lặng, ra đến cửa
chính Đoạn Cao Thụy liền vượt lên trước chỉ trích anh một phen.
Nhung Hâm Lỗi nhíu chặt chân mày, nhịn kích động muốn đánh cậu ta, “Cậu tự
biết mình có thân phận gì, đi tới mấy chỗ ăn chơi đó còn chưa tính, vậy
mà còn muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy?”
“Nhung Hâm Lỗi sao cậu có thể nói như vậy!” Đoạn Cao Thụy khó có được vẻ nghiêm túc nhìn về phía anh nghiêm mặt trả lời.
Nhung Hâm Lỗi nhỏ giọng hỏi: “Vụ án lần trước cậu điều tra thế nào rồi?”
“Làm sao vừa mới từ biên giới Tập Độc trở về lại có hứng thú với vụ án của
tôi rồi hả?” Đoạn Cao Thụy khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời, cười cười
trả lời.
“Tôi nhắc nhở cậu…tốt nhất cậu nên cần thận một chút, có người đang đánh vào điểm yếu của cậu.”
“Nói rõ một chút, cậu có ý gì?” Lúc này Đoạn Cao Thụy thật sự nóng nảy, mơ hồ cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra.
“Lần trước Tiểu Cẩn cùng tổ tông nhà cậu thiếu chút nữa bị hại, đối phương
còn biết tên cậu, rõ ràng là nhắm về phía cậu! Thế nào? Những chuyện này cô ấy không nói với cậu sao?” Nhung Hâm Lỗi cười lạnh hỏi ngược lại.
Lúc này sắc mặt Đoạn Cao Thụy đột nhiên thay đổi, nắm tay siết chặt hơi thả lỏng, nhìn Nhung Hâm Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nói cái gì?
Tên kia ngang nhiên dám đánh chủ ý trên đầu cô ấy, ông đây sẽ không để
yên cho bọn chúng, chờ chúng ta thập đủ chứng cứ thu lưới bắt hết cả đám vào nhà giam, ông sẽ nghĩ cách hành hạ chết bọn họ!” Nói tới đây Đoạn
Cao Thụy giơ tay đấm một quyền vào bức tường phía sau.
Nghĩ thế
nào Đoạn Cao Thụy cũng nghĩ không ra đối phương lại nhắm vào Hàn Tinh
Tinh, trong lòng anh hoảng sợ vỗ vỗ bả vai Nhung Hâm Lỗi: “Người anh em, tôi có việc gấp đi trước.” Nói xong lập tức chạy tới bãi để xe, không
cần nói cũng biết lúc này nhất định là chủ động đi tìm Hàn Tinh Tinh. Trở lại doanh trại Nhung Hâm Lỗi bận rộn trong phòng làm việc, lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Trì Gia Hựu đẩy cửa bước vào, đầu tiên là giơ tay nghiêm trang hành quân
lễ, đợi sau khi Nhung Hâm Lỗi nhìn anh gật đầu ý bảo thôi, anh lại
nghiêng người đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc của Nhung Hâm Lỗi.
Nhung Hâm Lỗi dựa lưng vào ghế liếc nhìn tập hồ sơ màu vàng, anh thuận
tay cầm chén nước trên bàn lên nhấp một ngụm rồi hỏi: “Trước tiên ngồi
một lát, còn có chuyện gì nữa không?” Nói tới đây anh lơ đãng cầm tập hồ sơ lên nhìn một chút, sau đó trực tiếp bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại.
“Vẫn còn, vừa rồi lão Hạng tới hỏi, có thể xem xét từ doanh trại chọn ra một số binh lính khá hơn chuyển qua bên đó không, tôi nói chuyện này cần
phải được cấp trên đồng ý, tôi không thể tự quyết được.” Nói xong Trì
Gia Hựu nhìn về phía anh cười mờ ám, sau đó cầm tới một cái ghế ngồi đối diện với anh. “Lão ta nói như thế nào.” Mắt Nhung Hâm Lỗi nheo lại thử
hỏi một câu thăm dò, sau đó theo thói quen sờ mười đầu ngón tay. “Lão
nói nhất định sẽ được đồng ý.” Trì Gia Hựu nhắc lại từ đầu đến cuối đáp
án của đối phương.
Nhung Hâm Lỗi khẽ cười một tiếng, cũng
không trả lời ngây lập tức, sau một lúc lâu anh lạnh mặt gật đầu một
cái, trả lời: “Theo ý lão đi, cứ làm theo yêu cầu của lão, chỉ cần không quá đáng là được. Nếu chính mình cảm thấy có chỗ nào không ổn, bất cứ
lúc nào cũng có thể đến trao đổi.” Trì Gia Hựu nghe anh dặn dò xong mấp máy môi, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó gật đầu một cái.
Lúc này Nhung Hâm Lỗi đứng dậy nhìn sân huấn luyện binh bên ngoài cửa sổ,
nghe thấy tiến