
g bọn họ hô to khẩu hiệu, giống như nhớ ra chuyện gì, đột
nhiên anh quay lại nhìn về phía Trì Gia Hựu, cười nói: “Cuối cùng thằng
nhóc như cậu hình như cũng chịu viết tốt báo cáo kết hôn rồi đúng
không?” Ánh mắt Trì Gia Hựu kinh ngạc, không ngờ lão đại cũng quan tâm
đến chuyện riêng của mình: “Dạ, đã đưa tới tận tay đoàn trưởng, ngày
hôm qua bộ chính trị vừa mới phê chuẩn, sao thế? Hình như lão đại cũng
đã sớm lấy rồi mà.”
Nhung Hâm Lỗi lại ngồi xuống, ánh mắt khẽ nhìn cậu ta một cái, cũng không nhìn mặt cậu ta trả lời: “Ừ, sau khi
báo cáo chuyện yêu đương thì chuẩn bị luôn báo cáo kết hôn.” Trì Gia Hựu hơi ngại ngùng gãi gãi đầu, một lát sau lại cúi đầu nói: “Không vội, cô ấy cò hơn hai năm nữa, đợi cô ấy vừa tốt nghiệp liền kết hôn.”
“Tính toán rất chu toàn.” Nhung Hâm Lỗi ho nhẹ một cái, sau đó lên tiếng đáp
lại một câu. Theo lý mà nói, bố hai người quen biết đã lâu, Nhung Hâm
Lỗi cũng chỉ lớn hơn Trì Gia Hựu vài tuổi, không ngờ cả hai lại có duyên ở cùng một doanh trại. Trong nhà Trì Gia Hựu đứng thứ ba, lúc Trần Hồng Phong mới biết chuyện của cậu ta với con gái mình, đã không ít lần tức
giận với bố Trì Gia Hựu, nói con trai ông lén lút cùng con gái tôi qua
lại một thời gian dài như vậy, từ lớp mười một đã bắt đầu, xem ra bọn
chúng giữ bí mật không tệ. Nghĩ tới chuyện này trong lòng Trần Hồng
Phong lại tức giận, ngay từ lúc con gái mình còn nhỏ đã bị người khác
lừa mất. Từ đó về sau gặp Trì Gia Hựu, thỉnh thoảng Trần Hông Phong phải trêu chọc hắn một phen, nếu không thật khó có thể giải tỏa mối hận
trong lòng.
Hôm nay Trần Cẩn về nhà ăn cơm tối với Trần Hồng Phong còn có Hứa Văn, Trần Hoan vì buổi tối có tiết học nên không về
kịp. Nhân viên bảo vệ tiến lên mở cửa xe, không ngờ cùng xuống xe còn có Nhung Hâm Lỗi, sau đó anh lên tầng gõ cửa. Hứa Văn bận rộn trong phòng
bếp không thể phân thân ra được, vẫn là Trần Cẩn chủ động đứng dậy ra mở cửa, thấy Trần Hồng Phong đã về ngọt ngào lên tiếng: “Chú…..ngược lại
hôm nay về nhà rất sớm nha.”
“Đó là đương nhiên, đâu phải ai cũng giống cháu, mỗi ngày đều không về nhà ở lại nhà người khác.” Trần
Hồng Phong nheo mắt nhìn cô khẽ cười, thu lại câu tức giận. Trần Cẩn
đang muốn phản bác lại ông, nào ngờ vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy Nhung
Hâm Lỗi đứng sau lưng Trần Hồng Phong, cô không ngờ Nhung Hâm Lỗi cũng
tới, Trần Cẩn nghẹn họng trố mắt nhìn anh nói: “Sao anh cũng tới.” Nói
xong còn hé miệng cười yếu ớt.
“Sao thế? Không chào đón anh
ah?” Nhung Hâm Lỗi cúi đầu nhìn cô hỏi ngược lại. Trần Cẩn không trả lời chỉ liếc xéo anh một cái, lại xoay người nhìn về phía Trần Hồng Phong
tiếp tục nói: “Lúc trước không phải là không cho phép em tới sao, không
được phép em nào dám.” Lúc này không biết cô vô tình hay cố ý liếc
Nhung Hâm Lỗi một cái, không ngờ anh chẳng những không trả lời, ngược
lại còn cố nhịn cười nhìn cô, ý cười lan đến tận khóe mắt.
Cô cũng thức thời tới phòng bếp giúp Hứa Văn, nhường lại phòng khách cho
hai người đàn ông bọn họ. Trần Hồng Phong cùng Nhung Hâm Lỗi vừa vào tới cửa, đầu tiên là đến phòng làm việc giống như có chuyện cần trao đổi.
Cô và Hứa Văn đang bận việc trong bếp. Cô giúp Hứa Văn rửa sạch rau quả
để rửa sạch sang một bên xem cô ấy nấu, thấy dầu trong trảo sôi lên bắn
tung tóe, khiến cô trong nháy mắt hoảng sợ nhảy ra thật xa. Thật vất vả
mới nấu xong thức ăn đặt lên bàn, lúc này bát đũa cũng đã chuẩn bị đầy
đủ, thấy Nhung Hung Lỗi cùng Trần Hồng Phong vẫn còn ở trong phòng làm
việc, hai người ngồi đợi khoảng năm phút đồng hồ, vẫn chưa thấy bọn họ
đi ra.
Trần Cẩn cúi đầu cẩn thẩn quan sát sắc mặt Hứa Văn,
nhưng lại không nhìn thấy Hứa Văn có biểu hiện gì. Đầu tiên Hứa Văn thở
dài, sau đó trực tiếp đến trước cửa phòng làm việc gọi: “Hồng Phong,
thức ăn đều chuẩn bị xong rồi, gọi Hâm Lỗi ra cùng ăn cơm thôi.” Bên
trong phòng làm việc Trần Hồng Phong cùng Nhung Hâm Lỗi đang trao đổi kế hoạch tuyển binh, chợt nghe thấy giọng Hứa Văn ở ngoài cửa. Trần Hồng
Phong phục hồi lại tinh thần nói: “Được rồi, cứ thế mà làm, cấp trên còn có chỉ thị cùng tài liệu chưa xét duyệt xuống, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Trên mâm cơm một nhà hòa thuận vui vẻ, “Hâm Lỗi, ăn
nhiều một chút, ở nhà không cần khách sáo như vậy.” Hứa Văn ở bên cạnh
nói. “Dạ, cảm ơn dì.” Nhung Hâm Lỗi vừa ăn vừa trả lời. Trần Hồng Phong ở bên cạnh nhìn thấy như vậy liền không vui, đầu tiên là nhìn Trần Cẩn
một cái, thấy cô thành thật cúi đầu ăn cơm, ông lập tức đáp lại: “Cũng
sắp là người một nhà, sao còn khách sáo như vậy. Chỉ sợ về sau phải thay đổi cách xưng hô,” câu này lại hoàn toàn lọt vào tai Trần Cẩn, cô hắng
giọng một cái, đang muốn uống một ngụm trà. Vừa mới chạm tay tới cái
cốc, một bàn tay ấm áp xẹt qua mu bàn tay cô, thì ra là Nhung Hâm Lỗi
vươn tay đoạt lấy cốc trà, còn đen mặt nói: “Lúc ăn cơm không nên uống
trà, không tốt cho dạ dày.”
Hứa Văn nhìn chỉ khẽ cười nhàn
nhạt. Trần Hồng Phong thu tất cả vào trong mắt nhưng cũng im lặng không
nói gì. Trần Cẩn chán nản liếc anh một cái, tự biết mình đuối lý, chuyện nà