Vượt Khuôn

Vượt Khuôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324054

Bình chọn: 9.00/10/405 lượt.

y thể hiện rõ ràng Nhung Hâm Lỗi quan tâm đến mình, mặc dù biện pháp

hơi bá đạo. Nghĩ tới đây, cô ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng Hứa Văn cười

cười, suy nghĩ xem bọn họ có giúp mình không, nghiễm nhiên cả hai đều

bày ra dáng vẻ xem kịch vui. Cô liền cúi đầu tiếp tục cầm đôi đũa: “Nếu

có Hoan Hoan cùng Trì Gia Hựu ở đây thì tốt biết mấy.”

“Làm

sao?” Nhung Hâm Lỗi nhíu mày nhẹ giọng hỏi, tầm mắt vẫn không thay đổi.

“Không sao cả, như vậy cả nhà được vui vẻ chứ sao.” Lời này là cô

nghiến răng nghiến lợi nhìn Hâm Lỗi nói.

Sau khi ăn xong Trần

Cẩn tiễn anh xuống tầng rồi mới đi ngủ, hai người lưu luyến chia tay,

thật ra cô muốn đi cùng Nhung Hâm Lỗi nhưng lại thôi. Cũng đã lâu rồi cô không ở nhà cùng chú thím nên muốn ở lại mấy ngày rồi trở lại chỗ anh.

Đêm đó, sau khi Nhung Hâm Lỗi tắm xong lên giường, Trần Cần liền nhào tới

dính lấy anh không rời. Nhìn cô chủ động khác thường, anh có chút buồn

cười hỏi: “Sao thế em?” Lại cúi đầu hôn lên tóc cô.

“Hâm Lỗi, em có chuyện muốn hỏi.” Nói xong lại vùi đầu vào ngực anh cọ xát. “Em nói đi.”

“Rốt cuộc là anh bắt đầu thích em từ lúc nào?” Chính cô cũng không biết bắt đầu từ lúc nào Nhung Hâm Lỗi quan tâm đến cô như vậy. Quan hệ của

bọn họ từ từ thay đổi như thế nào bản thân cô cũng không nhớ rõ.

Nhưng chuyện này lại làm khó Nhung Hâm Lỗi rồi, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc

nào mình cảm thấy có hứng thú với nha đầu này, nghe thấy câu hỏi của

Trần Cẩn, mặt Nhung Hâm Lỗi trong nháy mắt đen lại: “Em có thể đừng hỏi

những câu nhàm chán như vậy không.”

Anh nhớ rõ lần cô dũng cảm

hiến thân cũng đã hỏi những câu khiến anh đau đầu. Hâm Lỗi, rốt cuộc anh có thích không. Khi đó Trần Cẩn vì muốn ngăn cản anh tấn công, kiên

quyết hỏi anh những câu như vậy. Anh vẫn luôn không thích biểu hiện bằng lời nói, cái gì gọi là thích là yêu, trước đây anh đều rất ghét hơn nữa cảm thấy đau đầu. Sau khi ở cùng một chỗ với Trần Cẩn hình như có rất

nhiều thứ đã ngầm biến đổi theo cô, bây giờ anh nghĩ lại, cảm thấy hai

vấn đề này ngu ngốc như nhau. Thậm chí ngốc đến mức khiến anh cảm thấy

nhức đầu: “Sao còn tiếp tục hỏi vấn đề nhàm chán này, không nói không

yên được sao.”

Trần Cẩn nhìn anh tức giận đáp. “Ừ, anh suy nghĩ

một chút.” Nhung Hâm Lỗi giả về sờ sờ lên cằm, trằn trọc đưa mắt lướt

qua ngực cô, cảnh xuân rực rỡ khiến anh nhất thời không dời mắt đi được, Trần Cẩn thấy anh nhìn như vậy liền hiểu ý, kéo chăn lên bọc kỹ mình

lại, “Anh nhìn cái gì thế, không trả lời thì không cho nhìn.”

“Chắc là bắt đầu từ lúc nhìn thấy em chống gậy, ừ, dáng vẻ rất ngoan ngoãn

thành thật, anh rất vừa lòng.” Nói xong chống lại ánh mắt kinh ngạc của

Trần Cẩn, anh cũng mặc kệ cô lúc này đã thẹn quá hóa giận, trực tiếp ôm

chặt cô vào ngực.

Trần Cẩn tức giận nằm trong lòng anh đấm đá:

“Sao anh không nói thẳng luôn là dáng vẻ đó rất buồn cười. Đúng không,

bây giờ em mới hiểu rõ ý của anh, thì ra khi đó trong lòng anh đang cười em.” Nói xong lại ra sức đấm vào lồng ngực anh, tức giận nhìn anh. Cô

thật sự không ngờ lúc mình cùng Hàn Tinh Tinh tới quán bar, khiến bắp

chân bị thương phải chống gậy.

Khi đó Nhung Hâm Lỗi mặt không

biến sắc nhìn cô, sau đó nhàn nhạt lên tiếng quan tâm hỏi tình trạng vết thương của cô, thì ra là anh đang tận lực kiềm chế cười. Nhung Hâm Lỗi

dừng cười, ôm cô trong lòng nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Được rồi, được rồi,

gây sự như vậy đủ rồi.” Nói xong lại xoay người đặt cô nằm dưới thân

mình, lập tức chứng minh mình có thể lực kinh người.

Đêm đó

Nhung Hâm Lỗi mạnh mẽ muốn cô nhiều lần, ôm cô thật chặt vào trong ngực, vùi đầu vào tóc cô thở dốc, thỏa mãn hôn một cái lên trán cô. “Hâm

Lỗi.” Cô nằm trong ngực anh có chút giận dỗi, “Uh.” Nhung Hâm Lỗi cúi

đầu đáp lại. “Hình như đêm nay không có mang cái kia.”

Nhung

Hâm Lỗi nghe thấy vậy, cúi đầu xiết chặt chân, mày nhìn cô chăm chú. Tay cô chống đỡ ngực anh, hơi xấu hổ bĩu môi: “Đừng nhìn em như vậy, cảm

giác là lạ.” Nói xong đẩy ngực anh một cái, sắc mặt đỏ bừng nói: “Chúng

ta không dùng bất cứ biện pháp nào, nếu như mang thai thì phải làm thế

nào?”

“Vậy thì sinh ra là được rồi.” Nhung Hâm Lỗi theo phản xạ bật thốt lên.

“Sinh cái gì mà sinh, lúc đó đám cưới còn chưa tổ chức mà đã có đứa bé, anh vẫn giữ suy nghĩ muốn có con rồi mới cưới! Đơn vị không xử phạt mới là chuyện lạ!” Nói xong Trần Cẩn hung dữ liếc anh một cái.

“Tiểu Cẩn, thật ra báo cáo kết hôn đã viết xong rồi, yên tâm đến lúc đó anh

tuyệt đối sẽ không để em bụng to rồi mới làm đám cưới.” Anh hạ thấp

giọng thì thầm bên tai cô. Nhung Hâm Lỗi đứng

trên khu căn cứ đối diện với hơn một trăm binh sĩ thụ huấn, thân hình

thẳng tắp tầm mắt quét xuống dưới, ban đầu là mặt lạnh chăm chú nhìn,

quan sát từng biểu hiện trên mặt bọn họ, lúc này Trì Gia Hựu đem cái loa đến.

Nhung Hâm Lỗi đưa tay cầm loa Trì Gia Hựu mang tới, lớn

tiếng nói: “ Tin rẳng mọi người đều chuẩn bị tốt về mọi mặt mới tiến vào đội bắn tỉa, nhưng phải vượt qua khảo hạch dưới đây mới được lưu lại,

còn lại đều trở về đơn vị cũ. Muốn thể hiện quyết tâm, mọi người nhất

định


Ring ring