
tin nửa ngờ hạ chân trái
xuống, vừa nhấc chân phải, Hàn Tinh Tinh nhanh chóng cởi giầy cô ra,
Trần Cẩn còn không kịp ngăn cản, một tiếng “Cộp!” Hàn Tinh Tinh bẻ gãy
nốt chiếc gót còn lại, động tác gọn gàng, dứt khoát, không chút do dự.
Nhìn chiếc gót giầy nằm trên mặt đất, Hàn Tinh Tinh có chút thỏa mãn với kiệt tác của mình, nháy mắt ý bảo Trần Cẩn nhanh chóng xỏ giầy.
Lần này giày cao gót cực kỳ thành công biến thành giày đế bằng.
Trần Cẩn không thể tin nhìn Tinh Tinh, bật thốt lên: “Chị gái, đây là làm
sao?” Cô nhịn tức giận không có phát tác, có lẽ sau một thời gian ở cùng một chỗ với Nhung Hâm Lỗi, tính tình cũng tốt lên không ít.
“Vì để giữ cơ thể thăng bằng, đi bộ không gặp trở ngại, thấy thế nào, cách
này là nhanh nhất hiệu quả nhất. Cứ coi như thành giầy đế bằng là được,
dù sao về đến nhà cũng bỏ đi, nên cứ lờ đi phía dưới của nó đi.” Hàn
Tinh Tinh vừa nói, vừa nhìn cô cười đắc ý.
“Không phải, sao
cậu luôn làm những chuyện tuyệt diệu như vậy chứ?” Trần Cẩn thật sự
không nhịn được, chỉ đành nhìn Tinh Tinh dở khóc dở cười.
“Tuyệt diệu? Chưa xem qua một bộ phim giống như vậy à, nữ chính bị gãy gót
giầy, nam chính bẻ nốt chiếc gót còn lại. Như vậy hai chiếc giầy gãy gót lại thành một đôi giầy đế bằng, đi bộ cũng dễ dàng hơn, không cần khập
khiễng nữa. Dù sao chỉ đi về phía trước một chút nữa thôi, chúng ta cũng không có nhiều thời gian.” Hàn Tinh Tinh hào hứng bừng bừng, hoàn toàn
bỏ qua vẻ mặt của Trần Cẩn.
Trẩn Cẩn nghe thấy câu trả
lời, nhất thời hai mắt cảm thấy choáng váng, tại sao trong phim nam
chính có thể hành động kỳ quặc như vậy, còn kéo bạn mình học hỏi theo.
Hai người mải tranh luận, không biết ở bên này Nhung Hâm Lỗi đã chờ đợi đến phát bực, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ mà Trần Cẩn
vẫn chưa về, chẳng lẽ cô không biết hôm nay mình trở về à. Để sớm gặp
cô, vừa kết thúc huấn luyện anh lập tức lái xe đi, không ngờ cô gửi tin
nhắn thông báo cùng Hàn Tinh Tinh đi dạo phố, hơn nữa đến bây giờ còn
chưa về. Trải qua chuyện lần trước, chỉ cần đến tối không thấy cô về
anh lại cảm thấy lo lắng. Sợ cô lại gặp phải bọn lưu manh lần trước, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt Nhung Hâm Lỗi liền đen lại, cuối cùng không kiềm
chế được nữa, nhanh chóng bấm điện thoại.
Lúc này Trần Cẩn
cùng Hàn Tinh còn đang đứng ở ven đường chờ xe, càng về đêm người đi lại càng lúc càng nhiều, chen chúc trên xe buýt còn chưa nói, ngay cả taxi
đều có khách. Lúc này di động của Trẩn Cẩn chợt đổ chuông, vừa bấm nghe
máy đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến âm thanh chất vấn: “Em đang ở đâu, giờ này sao còn chưa về nhà?” Nhung Hâm Lỗi cố kìm xuống tức giận
trong lòng, tra hỏi cô.
“Em đang đợi xe.” Trần Cẩn nói xong còn liếc mắt một cái.
“Có phải chưa bắt được xe, giờ em đang ở chỗ nào? Anh tới đón.” Nhung Hâm Lỗi hiếm khi tốt tính hỏi.
“Em đang ở…” Nói xong, Trần Cẩn hậm hực liếc Hàn Tinh Tinh, ngập ngừng thông báo địa chỉ.
Sau khi cúp điện thoại, chưa đầy nửa tiếng, Nhung Hâm Lỗi đã nhanh chóng đến nơi.
Dừng xe ở ven đường, Nhung Hâm Lỗi lạnh mặt hạ cửa kính xe xuống, hướng về
phía Trần Cẩn gọi: “Nhanh lên xe.” Hàn Tinh Tinh biết điều ngồi phía
sau, mạnh mẽ đẩy Trần Cẩn về phía ghế lái phụ.
Nhung Hâm
Lỗi cũng không lập tức lái xe, mà căng mặt quay sang liếc Trần Cẩn một
cái, cái nhìn đó khiến trong lòng Trần Cẩn phát run. Đột nhiên thấy anh
cúi người, cạch một tiếng giúp cô thắt dây an toàn.
Dọc đường đi, Nhung Hâm Lỗi không nói tiếng nào, anh im lặng Trần Cẩn dĩ nhiên không
dám chủ động lên tiếng, nhìn sắc mặt anh kém thế cô nào dám mở miệng.
Sau khi đưa Hàn Tinh Tinh về tới nhà, hai người lái xe về chỗ của mình,
vài phút trôi qua Nhung Hâm Lỗi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng
trong xe: “Có biết chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi không?”
Trần Cẩn buột miệng đáp: “Bẩy ngày, sáu tiếng.” Nói xong còn nheo mắt hơi
liếc Nhung Hâm Lỗi một cái. Bên trong xe, ánh đén hắt lên mặt anh, hiện
rõ đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, Trần Cẩn âm thầm suy nghĩ người đàn ông
của cô càng nhìn càng thấy đẹp trai.
“Ngược lại em nhớ rất rõ.” Nhung Hâm Lỗi nhàn nhạt mở miệng, chỉ là giọng nói không có lạnh nhạt như lúc nãy.
“Lần sau sẽ không như vậy nữa, em chỉ nghĩ ra ngoài dạo một chút, mấy ngày
nay đi làm hơi mệt.” Trần Cẩn lên tiếng giải thích, không phải cô không
hiểu ý tứ trong lời nói của Nhung Hâm Lỗi.
Đến nhà, Nhung Hâm Lỗi nhanh chóng cởi dây an toàn xuống xe, vòng qua tay lái phụ giúp cô xách đồ. Trần Cẩn mở cửa xe, đặt chân xuống đất, chỉ cảm thấy dưới chân
trống rỗng, thân hình chợt nghiêng về phía trước. Nhung Hâm Lỗi thấy thế cực kỳ khẩn trương bước nhanh lên trước đỡ lấy cô. Hóa ra nguyên nhân
là tại đôi giầy gãy gót, cô cũng quên mất đôi giày đã biến thành đế
bằng, lúc xuống xe vẫn theo thói quen cũ, nên mới bị mất thăng bằng.
"Sao rồi? Có phải chân bị thương không?” Nhung Hâm Lỗi cúi đầu, ân cần diụ
dàng hỏi cô.
“Không phải.” Nói xong Trần Cần đi tới cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa mở, còn chưa kịp thay dép, Nhung Hâm Lỗi đã nhanh tay đóng cửa,