
ỗi cô sẽ giúp anh giặt quân phục,
hoặc làm chút việc nhà, đối với cô mà nói cuộc sống như vậy hình như
cũng rất hưởng thụ.
Cô đứng trước cửa nhìn chằm chằm bóng dáng
Nhung Hâm Lỗi một lúc, vóc người anh cao lớn, đang đứng cặm cụi rửa
bát, nhìn cảnh tượng như vậy khiến Trần Cẩn trong nháy mắt sinh ra ảo
giác bọn họ giống như đã sớm thành một gia đình. Nhung Hâm Lỗi nói báo
cáo kết hôn đã được phê duyệt, nhưng trong tiềm thức cô thật sự không
biết Nhung Hâm Lỗi định khi nào mới hoàn thành chuyện kết hôn.
Hai người bọn họ biết nhau từ bé đến bây giờ, tất cả mọi chuyện từ nhỏ như
giọt nước đều cùng nhau trải qua, cô vì anh cũng rơi không ít nước mắt,
hiện tại nhớ lại dường như đã là chuyện từ lâu lắm. Giống như đã trải
qua mấy đời, chờ lâu như vậy, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được
trời quang mây tạnh. Bỗng nhiên cô cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.
Trần Cẩn cứ đứng như vậy nhìn anh một lúc lâu, ngẩn
ngơ nhìn hình ảnh phía xa không ngừng chuyển đổi, đi một vòng lại quay
trở lại suy nghĩ ban đầu của cô, cô mím môi cẩn thận đi vào phòng bếp,
tới bên cạnh Nhung Hâm Lỗi, từ phía sau cô vòng tay qua eo anh, hơi co
lại, ôm anh thật chặt, cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Sau lưng không ngừng truyền đến sự ấm áp, Nhung Hâm ngưng bát đũa trong tay lại một lát, sau đó mới lên tiếng, dịu dàng hỏi: “Sao thế em?”
Trần Cẩn cười phù một tiếng, “Không sao cả, tự dưng em muốn như vậy. Phải
rồi, Hâm Lỗi khi nào thì mình kết hôn?” Nói tới đây đầu cô lại theo thói quen cọ cọ trên lưng anh, sau lưng truyền đến cảm giác tê dại, khiến
trong lòng Nhung Hâm Lỗi ngứa ngáy khó nhịn, hít vào một hơi thật sâu,
đúng lúc đó cái bát trên tay anh không tự chủ trượt xuống đột nhiên rơi
vào nước,”Bùm!” một âm thanh vang lên, nước trong bồn bắn lên một mảng
bọt lớn, làm mu bàn tay Trần Cảnh cũng dính vài giọt nước.
Nhung
Hâm Lỗi lập tức nhíu mày nghiêm mặt, mượn chuyện này chuyển đề tài,
“Tiểu Cẩn tránh xa một chút, không cần phải đùa với lửa , có phải muốn
anh rửa cái chén cũng không xong.” Nhung Hâm Lỗi nói xong, mở vòi nước
rửa tay sạch sẽ, cầm tới một chiếc khăn lông. Lúc này chân mày anh nhíu
chặt, cúi đầu nhẹ nhàng nâng tay cô lên, giúp cô lau sạch những giọt
nước đọng, bỏ tay Trần Cẩn ra, cùng lúc đó thân hình anh lùi lại phía
sau vài bước giữ khoảng cách với cô.
Trần Cẩn không nghe được đáp án
mình mong đợi, trái lại còn bị Nhung Hâm Lỗi quát lớn, cô không kiềm chế được nữa trong lòng phát hỏa, khẽ hừ một tiếng, dậm chân, hinh như là
cố ý để cho Nhung Hâm Lỗi nghe thấy, sau đó nhanh chóng trở lại phòng
khách.
Đi qua cửa trước tới phòng khách, ngồi trên sofa cúi đầu
khó chịu. Nhung Hâm Lỗi nhìn Trần Cần bày ra dáng vẻ tức giận, hé miệng lắc đầu một cái, không phải anh không biết trong lòng Trần Cẩn đang
nghĩ gì, chỉ là không muốn để cho cô biết nhanh như vậy.
Rửa bát
xong anh đi ra ngoài tới ngồi trên sofa cùng với cô, cảm thấy bên cạnh
có hơi thở đè nén, Trần Cẩn cố ý nhẹ nhàng dịch thân hình sang bên phải, Nhung Hâm Lỗi nhếch môi cười đưa tay trực tiếp ôm lấy cô.
“Tức giận sao?” Nhung Hâm Lỗi thử thăm dò dụ dỗ cô nói, nói xong còn ôm sát hơn vài phần nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô.
“Thì sao…..” Trần Cẩn cố ý kéo dài chữ sao, Nhung Hâm Lỗi nghe xong mím môi
một cái, sau đó cố tình dùng giọng đùa cợt khẽ cười nói: “Chuyện kết hôn sao em còn gấp hơn cả anh, cứ như không thể đợi?” Nói xong còn cố ý hạ
thấp giọng nhẹ nhàng cúi người thở hổn hển bên tai cô.
Khiến cả
người Trần Cẩn ngứa ngáy, trong nháy mắt cảm thấy ngay lỗ chân lông cũng dựng lên, cô thay đổi tư thế tìm một vị trí thoải mái dựa vào ngực anh: “Tốt anh còn chưa đổi ý, cho nên em mới hỏi một chút chuyện của mình
định khi nào mới tổ chức, nếu anh không nguyện ý thì coi như bỏ qua đi,
dù sao cũng còn trẻ không cần vội, kết hôn sớm như vậy cũng không phải
là chuyện tốt.” Nói xong còn cố ý cười cười nhìn anh, nghe xong sắc mặt
Nhung Hâm Lỗi chợt trầm xuống, đúng như mong đợi Trần Cẩn thấy rõ khóe
miệng anh giật giật, trái lại cô muốn nhìn một chút, cuối cùng chuyện
này ai mới là người gấp.
“Đây là em đang ngầm ám chỉ?” Lúc này giọng Nhung Hâm Lỗi có chút lạnh nhạt khác thường.
“Không có.” Cảm nhận được Nhung Hâm Lỗi tức giận, Trần Cẩn lập tức phủ nhận.
Nhung Hâm Lỗi một lần nữa ôm cô chặt thêm vài phần: “Có hay không trong lòng
em rõ nhất, chờ xem tối nay anh xử em thế nào.” Câu sau cùng Nhung Hâm
Lỗi cắn răng nghiến lợi nói bên tai cô, nói xong trực tiếp bế cô lên lầu đóng cửa lại thực hiện kế hoạch.
Đêm đó quả nhiên Nhung Hâm Lỗi
không có nuốt lời giày vò cô đến tận khuya mới chịu đi ngủ. Hôm sau Trần Cẩn kéo anh đi dạo phố mua được không ít đồ, Nhung Hâm Lỗi đứng sau
nhìn cô lựa chọn từng món đồ, đợi cô hài lòng anh đến quầy tính tiền.
Bắt đầu ra ngoài từ lúc mười rưỡi sáng đi dạo đến hơn một giờ chiều, hai
người đã cùng nhau phí phạm hơn ba tiếng đồng hồ tẻ nhạt.
Nhìn
Trần Cẩn không ngại phiền phức chọn đồ, anh đứng bên cạnh có chút sốt
ruột lên tiếng: “Em chọn được chưa?” Nhung Hâm Lỗi th