
ật sự không kiềm
chế được nữa, anh cảm giác đây đã là cực hạn của mình rồi. Nhìn Trần Cẩn vui vẻ đi dạo như vậy, anh cũng không đành lòng quấy rầy tâm trạng của
cô cho nên mới không thúc giục Trần Cẩn, nhưng giờ anh không thể kiềm
chế được xúc động muốn giục cô trở về.
“Em bảo đảm đi dạo thêm
một lúc nữa lập tức sẽ chọn được, có được không, Hâm Lỗi?” Trần Cẩn nói
xong còn chủ động cầm tay anh lắc lắc làm nũng giống như một đứa trẻ.
Bất kể Trần Cẩn có yêu cầu vô lý hơn nữa, chỉ cần cô hạ giọng nhỏ nhẹ làm
nũng tất cả phòng bị của Nhung Hâm Lỗi theo phản xạ buông vũ khí đầu
hàng, “Đây là em nói, quá một lúc nữa, anh sẽ thật sự mặc kệ .” Nhung
Hâm Lỗi nhíu mày nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm lên tiếng.
“Được,”
Sau khi có được sự đồng ý của anh Trần Cẩn lập tức kéo anh đi siêu thị,
anh vẫn đứng phía sau cô, nhìn Trần Cẩn đang quét tầm mắt chọn lựa đồ
trên quầy thực phẩm, hai người vẫn duy trì tư thế nắm tay như cũ. Trước
khi đi Trần Cẩn vẫn lôi kéo tay anh thật chặt không buông, anh cúi đầu
nhìn xuống, tay cô so với tay anh vừa nhỏ gầy lại trắng nõn. Bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt bàn tay anh , giống như sợ chỉ cần buông ra anh sẽ
chạy mất.
Nhìn cô chọn không ít trái cây, sau khi chọn xong anh
đến quầy thu ngân cà thẻ thanh toán, nhận hóa đơn xách đồ hai người đi
ra cửa siêu thị. Lúc này Trần Cẩn nhìn điện thoại di động thấy thời gian vẫn còn sớm, bước chân chần chừ vài giây, Nhung Hâm Lỗi vừa nhìn đã
đoán được ý định của cô, làm mặt lạnh nhìn cô mấy giây, sau đó ngay lập
tức không thương lượng buông tay cô ra, tức giận xách theo túi đồ đi về
phía bãi đậu xe.
Trần Cẩn thấy anh đi vội vàng như như vậy, cũng
lập tức đuổi theo đi cùng, thấy anh nhanh nhẹn lưu loát để đồ vào trong
cốp, rồi đi vòng qua chỗ khác mở cửa nhanh chóng lên xe, nào biết động
tác của Trần Cẩn còn nhanh hơn so với anh, chạy lên trước mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, còn nhìn về phía anh khẽ mỉm cười.
Nhung
Hâm Lỗi nghiêng đầu nhìn sang, thấy người bên phải đang nhìn mình cười
ngây ngô, lúc này sắc mặt cứng đờ của anh mới hòa hoãn lại vài phần. Vẫn im lặng như cũ, khởi động xe, một giây sau anh tiếc chữ như vàng nhắc
nhở: “Thắt dây an toàn.”
Trần Cẩn cúi đầu quan sát, tự mình đưa
tay kéo dây an toàn xuống cài cẩn thận, Nhung Hâm Lỗi vẫn nghiêm túc
nghiêng đầu nhìn cô, cho đến khi vang lên một tiếng két, anh biết Trần
Cẩn đã thắt dây an toàn, lúc này Nhung Hâm Lỗi mới bắt đầu cho xe chạy.
Dọc đường đi không khí trong xe có chút tẻ nhạt, Trần Cẩn nghiêng đầu
thận trọng nhìn Nhung Hâm Lỗi, vốn muốn lên tiếng bảo anh mở radio nghe
chút nhạc hoặc tin tức, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt hờ hững của Nhung
Hâm Lỗi trong nháy mắt cô dừng lại ý tưởng vừa rồi.
Thấy anh vẫn nghiêm túc không chớp mắt lái xe, Trần Cẩn thử lên tiếng thăm dò, giọng nói cực kỳ êm ái: “Hâm Lỗi, có phải theo em đi dạo phố phiền không?”
Nhung Hâm Lỗi biểu hiện như vậy cô còn không nhìn ra thì chính là kẻ
ngốc. Vừa rồi cô ỷ lại anh luôn cưng chiều cô muốn gì được nấy, một lần
lại một lần khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh, cho nên bây giờ người đàn
ông này rất tức giận.
“Không phải.” Mặt Nhung Hâm Lỗi vẫn lạnh lùng như cũ trả lời hai chữ.
“Không phải, sao anh còn bày ra bộ mặt như vậy, nếu là đàn ông không chừng sẽ
nghĩ là anh muốn đánh nhau.” Trần Cẩn tiếp tục nghiêng đầu nhìn anh nói.
“Em cảm thấy anh sẽ yêu một người đàn ông sao?” Mặt Nhung Hâm Lỗi đen lại trả lời, nhưng vẫn không quay sang nhìn cô.
“Cũng không nói trước được, xã hội bây giờ tự do yêu nhau, nam nữ bình đẳng,
nam yêu nam cũng không phải là chuyện không thể.” Cô thoải mái nói ra
không kiêng dè, Nhung Hâm Lỗi nghe xong lại có cảm giác không thể nào
tưởng tượng được.
Cảm giác hình như mình vừa mới bỏ qua chuyện gì đó, một lát sau cô mới có phản ứng kinh ngạc nhìn anh: “Anh vừa nói gì? Yêu?” Cuối cùng cô cũng nghe được Nhung Hâm Lỗi nói ra từ mà mình tha
thiết mong ước.
“Từ đâu học được những suy nghĩ quái gở như vậy.” Nhung Hâm Lỗi nghiêng đầu liếc cô một cái, hơi tức giận, bỏ qua lời cô
vừa nói ngoảnh mặt làm ngơ.
“….Chuyện này sao, có cần phải nói rõ ra như vậy không, hiện nay rất nhiều chuyện đều như vậy mà.” Trần Cẩn
ấp a ấp úng nhìn anh cười cười, cắn môi không nói gì, lúc này trong lòng cô rất vui vẻ.
Cô cũng không thể nói những chuyện này đều có trong sách đam mỹ, Nhung Hâm Lỗi sẽ nghĩ về cô như thế nào.
Sau khi về đến nhà cô mới phát hiện, người đàn ông này thật sự khó nắm bắt, mới vừa rồi ở trên xe còn lạnh lùng, giờ về đến nhà đã lập tức thay
đổi.
Bởi vì thứ hai Nhung Hâm Lỗi phải trở lại doanh trại,
cho nên buổi tối cũng không làm gì cô chỉ ôm cô thật chặt vào lòng làm
cách nào cũng không muốn buông ra.
Đi tới công cty, Trần Cẩn
liền để tư liệu đã chuẩn bị xong lên bàn, bứt đầu từng bước hoàn thành
lượng công việc của một ngày. Chu Thành đi tới nhìn thấy nàng liền dựng
biểu tượng ok, đầu tiên là nhìn cô cười tấm tắc, sau đó mới lên tiếng:
“Tiểu Cẩn Cẩn, gần đây sắc mặt không tệ, vạn người mê, có phải trúng
thưởng không.” Âm thanh cực nhỏ