
của đơn vị Nhung Hâm
Lỗi. Ngày đó tại tiệc rượu cả tiểu đoàn gần như có mặt đông đủ, mọi
người liều mạng nâng ly chuốc rượu chúc mừng Nhung Hâm Lỗi, Trần Cẩn ở
bên cạnh cũng không có cách nào ngăn lại.
Lúc này Trần Cẩn đã có thai hơn bẩy tháng, bụng to đứng hơn một tiếng
đồng hồ. Sau khi người chủ hôn đứng trên đài đọc diễn văn xong, mọi
ngưởi ở dưới đồng loạt đứng dậy lớn tiếng hô: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi.”
Sắc mặt Nhung Hâm Lỗi cứng lại, tay vẫn thoải mái vòng qua eo Trần Cẩn,
cẩn thận đỡ cô, chỉ sợ lúc cô lên xuống cầu thang không thuận tiện. Tay
anh vô thức đặt lên miệng khẽ ho khan một tiếng, sắc mặt Trần Cẩn ở bên
cạnh cũng hơi đỏ lên, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Nhung Hâm Lỗi. Lúc
này âm thanh ồn ào của mọi người lại lớn hơn vài phần, cô hơi xấu hổ
nhanh chóng cúi đầu nhìn thảm đỏ.
Cô đã sớm đoán được, đám người này nhất định sẽ làm ầm ĩ. Nhất là người
cầm đầu chính trị viên Đơn Thái Xa, có người đi đầu mọi người bắt đầu ào lên, không kiêng kỵ người trước ngã xuống, người sau xông lên. Nếu là
trước kia Nhung Hâm Lỗi đã sớm kéo cô lại tường thuật tiếp hôn cuồng
nhiệt, nhưng hôm nay dù sao trong đơn vị cũng có mấy ông cụ cùng các bậc trưởng bối, cho nên hai người không dám quá đà.
Lúc này dưới đài một mực hô hào: “Hôn đi, hôn đi…” Sắc mặt Nhung Hâm Lỗi cùng Trần Cẩn cứng ngắt nhìn nhau nở nụ cười. Tay Nhung Hâm Lỗi ôm eo
cô cũng chặt thêm vài phần, tâm ý hai người dường như đã sớm tương
thông. Mặt Trần Cẩn lại đỏ thêm vài phần, cảm thấy hơi thở Nhung Hâm Lỗi kề bên tai, xấu hổ đến mang tai cũng đỏ, bất chợt một nụ hôn phớt qua
má cô. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại khiến cô trong nháy mắt không
biết nên phản ứng như thế nào, cúi đầu thấp hơn, sau đó thuận nước đẩy
thuyền giấu mặt trong ngực Nhung Hâm Lỗi.
“Ai, ui, chị dâu xấu hổ.” Lúc này mọi người đồng thanh lên tiếng phụ
họa, Trần Cẩn chỉ cảm thấy mặt nóng rực, Nhung Hâm Lỗi thấy vợ mình bị
các anh em tốt chọc ghẹo, anh chỉ nghiêm mặt nhìn mọi người dưới đài
quát: “Đừng chọc phá nữa!” Không thấy vợ người ta đang xấu hổ ah. Nhung
Hâm Lỗi lại cúi đầu dịu dàng thì thâm bên tai cô: “Em có mệt không? Có
muốn về phòng nghỉ ngơi một chút?” Chưa đầy nửa dây cùng một người đã
như biến thành người khác, vẻ mặt giọng điệu đối với Trần Cẩn đều rất
nhẹ nhàng.
“Em rất ổn.” Trần Cẩn nhẹ giọng trả lời. Cô vẫn đi bên cạnh Nhung Hâm
Lỗi cùng với anh chúc rượu khách, bởi vì đang có thai nên không thể uống chỉ đứng bên cạnh nhìn. Vừa uống với đoàn trưởng Phạm, Nhung Hâm Lỗi
đưa mắt nhìn thấy Trần Dự Lâm, anh dắt tay Trần Cẩn tới chỗ anh ta cùng
và Chu Di. Một tiếng mẹ khiến Chu Di khóc không ra tiếng, lúc này này
Trần Dự Lâm mặc một bộ đồ âu bó sát, vẫn là nụ cười nho nhã, ánh mắt
dừng trên người Trần Cẩn vài giây, rồi lại nhìn Nhung Hâm Lỗi, cuối cùng trịnh trọng nói: “Hâm Lỗi, cậu phải đối xử thật tốt với em gái tôi
nha!” Dứt lời vỗ vỗ lên bả vai Nhung Hâm Lỗi, nâng ly rượu lên hai người cùng cạn ly, nhìn nhau cười, “Yên tâm đi.” Nói tới đây anh cầm chặt tay Trần Cẩn như đang tuyền thệ. Chu Di đứng ở bên cạnh cũng thấy được an
ủi cười cười.
Giày vò đến tận tối Nhung Hâm Lỗi mời về đến phòng cưới. Phút cuối Trì
Gia Hựu cùng Trần Hoan giúp đỡ thành công ngăn cản những người kia muốn
nháo động phòng. Trần Cẩn trở về phòng trước, được Trần Hoan giúp tắm
nước nóng rồi lên giường nằm, yên lặng chờ Nhung Hâm Lỗi.
Tạp chí đã sớm bị cô dở đi dở lại có nếp nhăn. Cô cúi cấp đầu, kéo cao
chăn lên một chút, sờ lên bụng mình. Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng
động, một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, cô khẽ nghiêng đầu nhìn Nhung
Hâm Lỗi đang mở cửa đi vào, nhanh chóng khóa trái cửa ngăn cách tiếng ồn ào phía bên ngoài.
Mặt anh đã sớm đỏ bừng, thấy bà xã ngồi trên giường ánh mắt lấp lánh
nhìn mình, anh khẽ nhếch miệng lên, xiêu vẹo đi tới ngồi ở mép giường
kéo Trần Cẩn lại, miệng còn lẩm bẩm gọi “Bà xã.” Trần Cẩn thấy mặt anh
đỏ, ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, giọng nói mang theo vài phần nũng nịu,
thật khác với phong cách thường ngày của anh, nghĩ tới đây không hiểu
sao cô cũng bật cười.
Nhung Hâm Lỗi cúi đầu thấy người trong ngực đang cười khúc khích, liền
nghi hoặc không hiểu, nhìn thẳng vào mắt cô. Đêm nay dường như cô xinh
đẹp hơn mọi lần, khuôn mặt tinh xảo đã sớm bỏ đi lớp trang điểm, càng mê người trong mắt anh, nhìn khóe môi cô khẽ hé mở, anh không nhịn được
nữa hôn lên.
Hơi thở trong miệng hòa quện vào nhau, mùi rượu nháy mắt bao phủ Trần
Cẩn, khiến cô ngơ ngẩn mất mấy giây, sau đó dùng sức đẩy Nhung Hâm Lỗi.
Nào ngờ làm vậy càng khiến anh hôn kịch kiệt hơn, xem ra anh chuẩn bị ăn cô sạch sành sanh. Trần Cẩn khẽ chép miệng nhìn anh lên tiếng: “Cả
người nồng nặc mùi rượu, anh nhanh đi tắm đi.” Anh không để ý vẫn tiếp
tục dây dưa trong miệng cô, tay cũng bắt đầu làm việc xấu thò vào trong
áo ngủ vuốt ve, một loạn cảm giác tê dại ập tới.
Đến khi thấy hơi tức ngực, Trần Cẩn mới bừng tỉnh trong nháy mắt, đồng
thời hét lên: “Đau, Hâm Lỗi em đau.” Lần này khiến Nhung Hâm Lỗi sợ hãi
dừng lại động tác, vẻ m