
ắm, ta chỉ là cảm thấy, lấy việc Hồng Ngọc làm, rất thông minh, cổ nhân
nói, thông minh bị thông minh lầm, có đôi khi quá thông minh, chính là ngu
xuẩn. Nàng nhất định có tâm bệnh, làm cho nàng không dám đối mặt Tư Mã Cường mà
không thẹn, nếu không nàng sẽ không dùng hết mọi biện pháp lấy lòng Tư Mã
Cường, nghe theo chủ ý của Lưu phi như thế.” Mộ Dung Phong nghĩ nghĩ, nói.
Tư Mã Nhuệ không nói gì.
“Nhưng mà, đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, còn
có thể có khả năng khác, hơn nữa ta cũng có chút do dự, nếu thật là có Lưu phi
tham gia vào trong đó, hoàn toàn có thể đem sự tình biến thành lớn hơn một
chút, mà không cần đẩy Nguyệt Kiều vào chỗ chết, nàng hoàn toàn có thể cho
Hoàng thượng biết việc này, mà ngồi thu ngư ông đắc lợi.” Mộ Dung Phong có chút
do dự nói. “Trước mắt chúng ta chỉ có thể yên lặng mà xem sự biến này.”
Một bên Tiểu Ngũ, cúi đầu, khóc, thanh âm không lớn,
lệ từng giọt từng giọt một rơi xuống, nhưng tai vẫn đang nghe nội dung Tư Mã
Nhuệ cùng Mộ Dung Phong nói chuyện.
Nàng là nha hoàn bên người Nguyệt Kiều, nhưng lúc Tư
Mã Nhuệ đến nàng không thường xuất hiện, bởi vì Nguyệt Kiều nói, Tứ thái tử là
người tốt, chuyện của chính mình cùng Tứ thái tử không quan hệ, hắn đến đây,
tuyệt đối không cần quấy rầy. Nhưng Tiểu Ngũ biết, người mà Nguyệt Kiều thực sự
nhớ đến là Tư Mã Triết, đại ca của Tư Mã Nhuệ, Hoàng thượng tương lai của Đại
Hưng vương triều.
Nhưng Hồng Ngọc là ai? Vì sao phải thương tổn Nguyệt
Kiều tiểu thư? Dường như sự tình cùng Tư Mã Triết có liên quan, làm thế nào có
thể tìm được Tư Mã Triết và Hồng Ngọc?
Mộ Dung Phong trong lúc vô ý quay đầu, thấy được bộ
dáng của Tiểu Ngũ, ánh mắt Tiểu Ngũ làm cho nàng trong lòng có một loại cảm
giác không nói nên lời, chính là cảm thấy, tiểu cô nương này, bên trong vẻ bề
ngoài bình thường, tựa hồ ẩn giấu tâm tư gì.
Có lẽ là chính mình quá nhạy cảm.
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nữ tử ở thời đại
này, không có ý nghĩ của chính mình giống như nữ tử ở thời đại của Bạch Mẫn,
cho dù nàng có ý tưởng gì đi chăng nữa, ở trước mắt tình huống này, nàng như
thế nào có thể vì chủ nhân của mình báo thù? Chủ nhân của nàng, Nguyệt Kiều,
chính là một thanh lâu nữ tử, nói trắng ra chính là một thứ đồ chơi của nam
nhân, ngay cả là bị Tư Mã Triết bao dưỡng, cũng là không thể gặp qua một nữ tử,
mà đối thủ cũng là Đại Hưng vương triều nhị Thái tử phi, nhưng lại không ai tin
tưởng.
Ngẫm lại, có lẽ chỉ có bỏ đi con đường này.
Nhìn đến Nguyệt Kiều nằm trên giường, nghĩ đến lần đầu
tiên gặp nàng, nàng khi đó, quyến rũ động lòng người, nhanh nhẹn ca múa, theo
âm nhạc, vẻ mặt vui vẻ. Mà nay, không còn hơi thở, cũng không còn phiền não,
trong lòng cũng không có gì vướng bận.
“Chàng tính an trí Tiểu Ngũ như thế nào?” Mộ Dung
Phong hỏi, đi vào triều đại này, đã trải qua cái chết của hai người, đầu tiên
là Mộ Dung phu nhân, sau là Nguyệt Kiều, đều là người nàng quen biết, nói
chuyện nhiều, có chút liên hệ, nói chết là chết, làm cho nàng không thể không
than thở thế sự vô thường.
Tư Mã Nhuệ nhìn Tiểu Ngũ vẫn đang khóc, nghĩ nghĩ:
“Tối nay quá muộn rồi, trước hết mang nàng hồi phủ, ngày mai nói sau. Nhìn xem
có hay không có người thích hợp, hoặc là làm nha hoàn, hoặc là gả cho người ta
làm dâu, còn hơn ở lại nơi này.
Mộ Dung Phong gật gật đầu.
Nguyệt Kiều cứ như vậy tiêu thất, một cái sinh mệnh
sống trước đây, bởi vì dung mạo cùng Hồng Ngọc có vài phần tương tự, từ một tạp
dịch biến thành nữ nhân của Tư Mã Triết, sau đó cũng bởi vậy mà chôn vùi sinh mệnh
của chính mình.
Cứ nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Tư Mã Nhuệ liền phát
lửa giận, nhất là đối với Hồng Ngọc ngoan độc, lại sinh ra chán ghét đối với kẻ
tiểu nhân này mỗi phút lại hiện ra xấu xí một mặt, trong lòng vừa thương tiếc
mà cũng tức giận.
Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong trở lại trong phủ, tự
mình an trí Tiểu Ngũ nghỉ ngơi ở một phòng, trước khi đi, nhìn Tiểu Ngũ, dặn dò
vài câu rồi mới rời đi.
Chuyện Nguyệt Kiều đã chết, ngày hôm sau liền truyền
khắp kinh thành Đại Hưng vương triều, khi còn sống nàng cũng từng được nhiều
người trong lòng mê luyến, trong lúc này nhất thời trên phố nghe đồn không
ngừng.
Tư Mã Nhuệ sai dỡ xuống Nguyệt Kiều các, từ nay về sau
đem Tuý Hoa lâu không còn có dấu vết gì của Nguyệt Kiều, tuy vậy một loạt việc
hắn làm trong cảm nhận của mọi người lại thành đề tài câu chuyện trà dư tửu
hậu. Mọi người đều nói, Tư Mã Nhuệ là một người si tình, vì Nguyệt Kiều, thương
tâm quá độ, huỷ đi Nguyệt Kiều các; Cũng có người nói, là Nguyệt Kiều trời sinh
tính phong lưu, trong lòng có người khác, cho nên Tư mã Nhuệ giết nàng; Lại có
người nói, là tân nữ nhân của Tư Mã Nhuệ làm, bởi vì ghen tị Nguyệt Kiều được
Tư Mã Nhuệ sủng ái, cho nên hạ dược…..
Người ta cũng nói, là tân Tứ thái tử phi không dung
được nữ tử thanh lâu này, hơn nữa Mộ Dung vương phủ không muốn việc xấu trong
nhà truyền ra ngoài, vụng trộm phái người xử lý Nguyệt Kiều.
Đối với việc này, Tư Mã Nhuệ chẳng quan tâm, tựa hồ
người bị nói đến không phải là hắn, mà