
là người khác.
Trong Tường Phúc cung, Thái hậu mặt mày trầm trọng, Tư
Mã Nhuệ này không cần chính mình thanh danh, cũng không thay Mộ Dung Phong lo
lắng một chút, cứ tiếp tục như vậy, thật sự là không ổn. Nhìn thấy đứng ở dưới,
Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong sắc mặt bình tĩnh, Thái hậu kiềm chế lửa giận
trong lòng, ngay cả là tôn tử mà mình sủng ái nhất, cũng không thể để hắn không
đúng mực như thế được.
“Nhuệ nhi, Nguyệt Kiều các rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra?”
Tư Mã Nhuệ nhún vai, không cho là đúng nói: “Tổ mẫu,
không có chuyện gì, chính là Nguyệt Kiều các Nguyệt Kiều cô nương đã chết, mọi
người bàn tán suy đoán linh tinh vậy thôi…phải rồi, tổ mẫu, tôn nhi còn đang có
một chuyện muốn cùng người thương lượng đây.”
Thái hậu không nề hà nói: “Nhuệ nhi, cho dù con không
sợ người khác nói, dù sao cũng phải thay Phong nhi lo lắng một chút đi.”
Mộ Dung Phong mỉm cười, thản nhiên nói: “Tổ mẫu, không
có việc gì, Tứ thái tử là người như thế nào, trong lòng Phong nhi hiểu rất rõ
ràng, người khác nhìn chàng như thế nào, cùng với con không quan hệ, chàng là
phu quân của Phong nhi, chỉ cần Phong nhi thấy chàng tốt, chàng chính là tốt.
Cũng phải nói đến, người hoàng thúc thích nhất là chàng, lấy phẩm chất làm
người của hoàng thúc, người mà hoàng thúc thích, làm sao có thể kém cỏi như
vậy. Tổ mẫu, người cũng không phải là hiểu rõ chàng nhất sao, tại sao lại đi để
ý đến những người nhàm chán nói những chuyện nhàm chán đâu?”
Thái hậu sửng sốt, nửa ngày chưa nói nên một lời.
Tư Mã Nhuệ cười, nhìn Mộ Dung Phong ở một bên, nhẹ
giọng nói: “Nàng thật sự là Phong Nhi tốt của ta, cám ơn nàng.” Sau đó nhìn
Thái hậu, nói: “Tổ mẫu, người xem người, không phải không có việc gì lại tìm
việc sao, mới sáng sớm đã gọi chúng con tới, thì ra là vì chuyện này. Không
được tiện cho lắm đi.”
Thái hậu bật cười: “Phong nhi, đứa nhỏ này, thật là
làm cho ta vừa giận vừa tức, nhưng mà thật sự là vừa ý! Được rồi, nếu Phong nhi
không thèm để ý, tổ mẫu cũng sẽ không nhiều chuyện. Con vừa mới nói có việc
muốn cùng ta thương lượng, việc gì vậy?”
Tư Mã Nhuệ mỉm cười, nói: “Là như thế này, phụ hoàng
không phải đã phong Nhã Lệ công chúa làm Lệ Phi sao, Nhã Lệ công chúa và Mộ
Dung Tuyết cùng ở trong Noãn Ngọc các, Mộ Dung Tuyết đã có nô tỳ tuỳ thân là
Thụy Hỉ, Nhã Lệ công chúa lại lẻ loi một mình đi vào Đại Hưng vương triều, nha
đầu này, trời sinh tính tình tuỳ hứng, nếu bên người không có một người đáng
tin cậy, Nhuệ nhi sợ nàng về sau gây ra chuyện, cho nên muốn an bài một nha đầu
đi qua hầu hạ nàng, chuyện nhỏ này cũng không thể làm phiền đến mẫu hậu, con
liền thuận tay làm.”
Thái hậu gật gật đầu: “Con nói ta mới để ý, chính là
cái nha đầu của Mộ Dung Tuyết gọi là cái gì Thụy Hỉ kia cũng không ổn, như thế
nào có thể trùng một chữ với hoàng thúc của con, bảo nàng sửa lại. Con chuẩn bị
cho Lệ phi người như thế nào, mang đến đây cho ta xem.”
Tư Mã Nhuệ cười: “Vâng. Đức công công, phiền ngươi ra
đem cái nha đầu kêu Tiểu Ngũ đang đứng ngoài cửa tiến vào đây.”
Mộ Dung Phong trong lòng nhảy dựng, Tư Mã Nhuệ này quả
nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Hồng Ngọc, hắn an bài Tiểu Ngũ ở bên cạnh Lệ
phi, nhất định là có mục đích của hắn.
Tiểu Đức tử đi ra ngoài đem Tiểu Ngũ tiến vào.
Thái hậu vừa nhìn thấy, là một cô nương bộ dáng đoan
chính, tuổi không lớn, mặc dù không phải xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng
mi thanh mục tú, không khiến người ta chán ghét, nhìn cũng là một tiểu cô nương
thành thật.
“Trông bộ dáng rất đoan chính, được rồi, cho nàng đến
chỗ Lệ phi đi, miễn cho Lệ phi kia lại gây chuyện, nói là ta đã đồng ý, không
thể khi dễ nha đầu này.” Thái hậu gật gật đầu, Tư Mã Nhuệ thật sự là tâm tư chu
đáo.
Lệ phi nhìn thấy Tiểu Ngũ vừa được đưa tới, lúc đầu có
chút kinh ngạc, nàng vẫn còn chưa nghe nói chuyện Nguyệt Kiều đã tự sát, nhìn
Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong, có chút khó hiểu nói: “Ngươi đem nàng đi, vậy
Nguyệt Kiều làm sao bây giờ, thương thế của nàng vẫn còn chưa khỏi.”
Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói: “Nguyệt Kiều đã nuốt vàng tự
sát, ngươi cũng là người thông minh, hẳn biết ta đưa Tiểu Ngũ tới để làm gì.
Nếu việc này thực sự cùng người nào đó có liên quan, ta nhất định sẽ không tha
cho người đó, chỉ có ở bên cạnh ngươi, nàng ở trong cung mới an toàn, cho dù
người nọ muốn gia hại cho nàng, cũng kiêng dè ngươi, không dám dễ dàng xuất
thủ. Huống chi, bản thân ngươi đến từ chính Ô Mông quốc, độc dược này đối với
ngươi mà nói, ít có tác dụng gì. Cho nên, phiền toái ngươi giúp đỡ nàng.”
Lệ phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật gật đầu: “Cũng
không có gì lạ, thuốc này ở chỗ cực đau, người bình thường, cho dù là một nam
nhi bảy thước cũng chỉ sợ là chịu không nổi, huống chi nàng chỉ là một nữ tử
mảnh mai. Ngài đã nói như vậy, dù sao ta ở trong cung cũng không có ai trò
chuyện, cùng Mộ Dung Tuyết tranh Hoàng Thượng thật sự không thú vị, Mộ Dung
Tuyết thích Hoàng Thượng, ta lại không thích, cho nên ngẫu nhiên khiến cho nàng
ăn dấm chua (ghen), mỗi ngày tốn tâm tư dụ hoặc lão cha kia của ngài,