
hông được.”
“Không quan hệ, tôi cưới cô ấy, tôi xem như là hoàng
tử, cô ấy vốn là công chúa.” Đoạn Chi Sơn cười hì hì nói.
Đổng Vi Vi làm trạng thái nôn mửa: “Thiên hạ thế nhưng
lại có người da mặt dày giống như người này!”
Bạch Mẫn nhìn Đoạn Chi Sơn cùng Đổng Vi Vi cãi nhau,
mỉm cười, trong lòng lại đột nhiên thực khổ sở, Tư Mã Nhuệ kia, hiện tại như
thế nào? Chẳng lẽ không thể lại nhìn thấy hắn sao? Hắn có hay không tìm được
“Phong nhi” mà hắn yêu? Có phải hay không thật là chính mình sinh ra ảo giác?
Nhưng là chính mình cũng không có đọc tiểu thuyết nhiều đến mức tẩu hỏa nhập ma
nha?
Không biết có phải thật sự hay không, dù sao, ngày hôm
nay, Bạch Mẫn cũng không có thất thần, giống như bình thường công tác tốt, tinh
thần cũng không sai. Nhưng là, trong lòng, thủy chung lại có chút mất mát.
Đoạn Chi Sơn hẹn nàng cùng Đổng Vi Vi cùng đi hát
Karaoke, đó là do Đổng Vi Vi yêu cầu, Bạch Mẫn cũng không phải thực thích,
chính là e ngại mặt mũi, nếu nàng không đi, phỏng chừng Đoạn Chi Sơn cũng sẽ
không miễn cưỡng nàng, nhưng Đổng Vi Vi sợ là sẽ lải nhải bên tai.
Nhìn đến tên bài hát của Vương Phỉ [Chỉ mong người lâu
dài'>, đột nhiên chọn bài hát này.
“Bạch Mẫn, như thế nào, muốn hát một khúc? Cậu nhưng
là cũng không thường ca hát, như thế nào vừa nhìn liền chọn bài hát yêu cầu cao
độ như vậy?” Đổng Vi Vi cười trêu ghẹo.
Bạch Mẫn cười cười, “Sẽ không hát, tớ chỉ muốn nghe
thôi.”
Chính là âm nhạc vừa mở, Bạch Mẫn đột nhiên trong lòng
sầu não. Lúc đầu chỉ là nhẹ giọng ngâm nga theo, sau lại chậm rãi hát, trong mơ
hồ, tựa hồ là một đêm mưa gió, lạnh lạnh, có ba người đối bàn mà ngồi, liền như
bọn họ như bây giờ, ba người, thật cao hứng tán gẫu, có rượu, có tâm tình.
“Này, Bạch Mẫn, cậu hát thật sự là không tệ, đến, lại
hát thêm một lần, tuyệt đối không kém hơn Vương Phỉ.” Đổng Vi Vi giật mình nói,
chính là, biểu tình của Bạch Mẫn, thoạt nhìn có điểm là lạ , tựa hồ là bi
thương, mơ hồ là vui mừng.
Âm nhạc lại vang lên, bên trong ánh sáng âm thầm, Đoạn
Chi Sơn ngồi ở một góc sô pha, lẳng lặng nhìn Bạch Mẫn, cô gái này, cho hắn cảm
giác tò mò kì quái, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn liền thích nàng, không
có nguyên nhân gì, chính là đơn thuần thích. Nàng giống như một khối trân bảo
ẩn sâu, đột nhiên hiện ra làm cho hắn đụng phải, thật sự là may mắn.
Bạch Mẫn cũng không có phát hiện ánh mắt Đoạn Chi Sơn
quan sát nàng, vẻ mặt nàng có chút hoảng hốt, là mơ hồ vui mừng cùng bi ai dây
dưa cùng một chỗ. Tiếng ca nhẹ nhàng, vẫn như cũ là một lòng mờ mịt, giống như
ở trong một đình viện cao, mưa thu triền miên, gió thổi lay động, ba người,
hình ảnh mơ hồ, có món ngon rượu ngon, có tiếng cười nói vui vẻ.
Có người nói, “Đến, chúng ta uống rượu, nếu không thật
sự là lãng phí cảnh sắc đẹp này, Phong nhi, muốn hay không uống một chút?” Có
một nữ tử nhẹ giọng mà cười, đáp, “Có gì không thể.”
Thanh âm kia vang ở bên tai, cũng quen thuộc như thanh
âm Tư Mã Nhuệ, thanh âm của nàng kia cũng là lần đầu tiên nghe được, mờ mịt,
thanh âm kia thật giống như là từ trong miệng chính mình nói ra. Nữ tử quay
đầu, vẻ mặt sáng lạn ý cười, ngây thơ làm say lòng người, nàng hẳn là Mộ Dung
Phong đi, ánh mắt kia nhìn chính mình, vì sao, liền giống như nhìn vào gương
trông thấy chính mình, đột nhiên bi ai, nước mắt rơi như mưa, không biết gì đến
xung quanh.
Ba người, một lần ca hát, một lần cười đùa, Bạch Mẫn
hát đến men say mới thôi, vẻ mặt khó diễn tả, tựa vào trên sô pha, nặng nề mà
ngủ. Khóe mắt đã có lệ, khóe môi vẫn có cười, giống nhau mê luyến, trong miệng
thì thào nói: “Tư Mã Nhuệ, không cho quên ta! Nếu ngươi đã quên ta, ta dù thấy
cũng sẽ không để ý đến ngươi.” Giống như có người cười, che chở mà sủng nịch,
“Như thế nào có thể? Vĩnh viễn sẽ không! Nhưng là, nàng sẽ nhớ rõ ta sao? Vĩnh
viễn nhớ rõ ta.”
Vừa tỉnh lại, cảm giác đầu đau như búa bổ, không biết
đang ở nơi nào?
Ngửi được mùi sữa thơm ngát, nong nóng, ngẩng đầu lên,
là Đoạn Chi Sơn đứng ở trước mặt, cười, nói: “Đã tỉnh, uống cốc sữa đi, tối hôm
qua em uống hơi nhiều, có phải hay không rất khó chịu?”
Bạch Mẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vừa động liền đau,
loại rượu gì, uống một chút như vậy liền say. “Đây là nơi nào? Vi Vi đâu?”
“Là nhà của tôi, hai người đều uống say, may mắn nhà
của tôi cách chỗ chúng ta hát tối hôm qua không xa, cho nên đem hai người đến
đây. Như em thật tốt, uống say, chính là ngủ, Đổng Vi Vi tối hôm qua ở trên
đường cái lên tiếng hát vang, đem cảnh sát tuần tra ban đêm đều đưa tới, đã cho
rằng tôi lừa bán người.” Đoạn Chi Sơn ấm áp tươi cười, trong ánh mắt ôn hòa lại
lộ ra vẻ ẩn ẩn bất an, “Sau khi trở về làm cho dì giúp việc trong nhà giúp hai
người thay đồ đơn giản một chút, hai người liền ngủ. Đổng Vi Vi còn không có
tỉnh, vẫn đang ngủ, phỏng chừng một chút nữa sẽ tỉnh.”
Bạch Mẫn đỏ mặt lên, thật sự là đủ thất thố .
“Sợ đưa hai người trở về, người trong nhà lo lắng, cho
nên liền đem đến đây.” Đoạn Chi Sơn đem sữa đưa cho Bạch Mẫn, có chút chần chờ
hỏi, “Em có khỏe không?”
“Trừ bỏ đa