
này.
“Bố mẹ em ngày mai trở về, cho nên ngày mai em muốn
anh cùng em đi đón họ, theo giúp cha mẹ em.” Bạch Mẫn ôn hòa cười, khuấy đá
trong ly nước trước mặt, trong không khí có hương thơm, cái gọi là thực phẩm
rác rưởi ở chỗ này, cũng sung sướng hơn cuộc sống của không ít người bình
thường.
“Tốt, anh cũng nghĩ muốn trông thấy cha mẹ em.” Đoạn
Chi Sơn cách mặt bàn vươn tay nắm lấy tay Bạch Mẫn, “Anh hy vọng có thể mau
chóng đem em lấy vào cửa nhà anh.”
Bạch Mẫn nhẹ nhàng rút tay về, mỉm cười nói: “Em rốt
cuộc tốt như thế nào, làm anh sốt ruột muốn đem em lấy về nhà như thế. Anh như
vậy làm cho em cảm thấy bất an, giống như trên trời phái thiên binh lập tức nện
ở trên đầu.”
“Anh đến là cảm thấy anh được một cái tiện nghi lớn.”
Đoạn Chi Sơn mỉm cười nói.
Tinh thần Bạch Mẫn có chút hoảng hốt, Đoạn Chi Sơn là
người không tệ, đáng để chọn, nhưng vì cái gì, thời điểm đối mặt với hắn, trong
lòng luôn có ẩn ẩn đau, cũng là vì hắn sao?
Cha mẹ trở về, Đoạn Chi Sơn tự mình lái xe đi sân bay
đón, Bạch Mẫn đối với việc hắn chính thức đến thật sự có vài phần cảm tạ, cha
mẹ đối với hôn nhân của nàng vẫn phi thường quan tâm, cũng gặp qua không ít
người, nhưng vẫn không có cảm thấy thích hợp, nếu bọn họ thấy Đoạn Chi Sơn, hẳn
là vừa lòng đi.
Đoạn Chi Sơn cùng cha mẹ Bạch Mẫn cơ hồ là ‘nhất kiến
như cố’ (lần đầu gặp mặt mà như quen biết đã lâu), đến mức đem Bạch Mẫn một
người vắng vẻ ở một bên, tiệc rượu cũng là nói nói cười cười thực náo nhiệt,
cha mẹ Bạch Mẫn đối với người đàn ông này thật là hoàn toàn vừa lòng.
Lại chỉ có Bạch Mẫn, trong lòng ẩn ẩn đau, cũng không
hiểu được là vì cái gì, đến ban đêm, lại là nhịn không được, lặng lẽ cất đi bùa
hộ mệnh, đặt xa chính mình ở ngoài khoảng cách mười thước, sau đó nằm ở trên
giường, chờ đi vào giấc ngủ, trong bóng tối mở to mắt, tâm tình là thấp thỏm lo
âu.
Đúng vậy, chính là nơi này, hoàn cảnh nàng đã tới rất
nhiều lần, chính là dường như qua rất nhiều ngày, lần trước đến vẫn là hoa quế
phiêu hương, nay cũng là hoa rơi đầy đất, toàn bộ trong đình viện đều là lá
rụng, đại khái là sáng sớm, bọn người hầu đang quét tước, nữ tử kêu Yên Ngọc
lần trước nàng gặp qua đang khuyên giải một nữ tử khác cũng trạc tuổi nàng,
nàng kia chính vẻ mặt đẫm nước mắt, cúi đầu, khóc, lòng tràn đầy thương tâm
cùng không cam lòng.
Bạch Mẫn cảm thấy rất kỳ quái, xảy ra chuyện gì sao?
Vẫn là Tư Mã Nhuệ lại có tình huống gì mới? Chẳng lẽ tưởng niệm quá độ, luẩn
quẩn trong lòng?! Xem bộ dáng không giống, bọn người hầu cũng không có biến hóa
gì quá lớn, hẳn là không phải.
Nàng như không khí đứng thẳng ở bên người hai người
các nàng, nghe các nàng nói chuyện.
“….Xuân Liễu, muội đừng khóc, khẳng định không phải do
Tứ thái tử, nhất định là nữ nhân kia làm loạn, đã hai tháng, Tứ thái tử chưa
từng để ý tới nàng, là chính nàng lại không đi, đưa trở về lại chạy đến, nàng
nhất định là thừa dịp Tứ thái tử uống rượu, mới được dịp.” Lúc Yên Ngọc
nói, trong mắt cũng ẩn giấu phẫn nộ.
“Tiểu thư đến nay rơi xuống vách núi không rõ sinh tử,
Tứ thái tử thế nhưng cho phép nữ nhân khác lên giường của hắn, nhưng lại là
chiếc giường tiểu thư từng ngủ qua, Xuân Liễu thật muốn đem nữ nhân kia ăn tươi
nuốt sống….” Nói xong, lệ lại chảy ra, “Cho dù là tiểu thư thật sự mất rồi,
giường kia, phòng kia chính là dù đốt cháy, cũng không thể làm cho nữ nhân khác
ở. Nô tỳ thật sự là hận chết !”
Yên Ngọc không hé răng, cũng là chính mình sơ sẩy, làm
cho nữ nhân kia lọt qua chỗ trống, thế nhưng lại leo lên giường Tứ thái tử.
Có một nữ nhân từ trong phòng đi ra, Bạch Mẫn vừa
thấy, đúng là người lần trước do Ngụy đại nhân đưa tới, Mạnh Uyển Lộ, vẻ mặt
xấu hổ, ẩn ẩn có chút che dấu không được đắc ý cùng hạnh phúc. Cẩn thận nhìn
nàng, thoạt nhìn thực dịu dàng, ôn nhu.
Xuân Liễu ba một tiếng đem hoa cầm trong tay ném đi,
quay đầu bước đi, thậm chí không cần quan tâm đối phương có khả năng sẽ trở
thành chủ tử mới của nàng.
“Xuân Liễu, tiến vào dọn dẹp một chút.” Không phải thanh
âm của Tư Mã Nhuệ, hình như là thanh âm của người hầu cường tráng bên người
hắn, thanh âm nghe cũng không phải đặc biệt thoải mái.
Xuân Liễu không tình nguyện ừ một tiếng, chậm rãi tiêu
sái đi vào.
Bạch Mẫn cũng lẳng lặng theo đi vào, cảm giác là giống
như ở trên kịch truyền hình quay chụp hiện trường, chỉ có nàng xem nhìn thấy
người khác, người khác lại nhìn không thấy nàng, nhưng trong lòng lại không
được tự nhiên, căm tức nói không nên lời, không biết vì cái gì, cái loại cảm
giác này thật giống như là hận không thể đánh cho Tư Mã Nhuệ một cái tát, vì
cái gì? Thật sự không biết, duy nhất biết đến chính là tức giận!
Nàng bắt đầu hối hận mấy ngày nay mang theo cái bùa hộ
mệnh kia, nàng vài ngày không có tới, Tư Mã Nhuệ này cũng đã đã quên Mộ Dung
Phong? Uổng công nàng còn tin tưởng hắn là người si tình như vậy, thậm chí cảm
động ở ban ngày ban mặt xuất hiện ảo giác, nghe được thanh âm hắn thâm tình gọi
“Phong nhi”.
Tư Mã Nhuệ này quả thực chính là đáng giận!
Chính là thời gian qua nhanh như vậ