
ã Cường một chút hứng thú cũng không có. Ngươi muốn cứu thì cứu, không muốn
cứu thì thôi, tự ta sẽ có cách, Ô Mông Quốc không phải chỉ có mình Nhã Lệ ngươi
là người biết dùng thuốc.”
“Ngươi vì sao không thích ta?” – Nhã Lệ không hiểu – “Nếu luận tướng mạo, ta
mặc dù không bằng Mộ Dung Phong, nhưng nếu luận mị lực, ta e là chưa chắc. Mộ
Dung Phong kia đối với ngươi trước sau vẫn thản nhiên, thể hiện ngươi ta chẳng
cần ngươi, mà ta đưa tới tận cửa, sao mắt ngươi chẳng hé ra một chút, huống hồ
chuyện này ngươi cũng chẳng thiệt thòi gì, tại sao không làm?”
Nói xong, thân mình lại đưa lên phía trước, êm ái dựa vào người Tư Mã Nhuệ.
Tư Mã Nhuệ vẫn bất động như cũ, thản nhiên nói – “Được rồi, Nhã Lệ công chúa,
nhưng mà ta không có tâm tình chơi cùng ngươi trò này, cuồng ngôn loạn ngữ,
hiểu biết về nữ nhân của ngươi e chẳng bằng ta đã nếm trải đủ loại người, cái
loại kỹ xảo này của ngươi đối với ta cũng vô dụng thôi.”
Nhã Lệ chu miệng, rời khỏi người Tư Mã Nhuệ, nói – “Ta cho ngươi thời gian một
ngày để suy nghĩ lại, nếu đồng ý, hãy báo cho ta biết. Mộ Dung Phong bây giờ
thân thể thực sự rất không ổn, nếu cứ để vậy, chỉ sợ…thôi quên đi, ngươi cứ tự
mình suy nghĩ kỹ đi, kẻo ngươi sau này lại bảo ta ép buộc ngươi. Về phần ta. Ta
xem ngươi bây giờ cũng chẳn có lòng dạ nào mà để ý đến ta, ta sẽ ra ngoài dạo
chơi, xem xem có nơi nào thú vị không, hay xem có thể nào quyến rũ một chút
Hoàng thượng đại nhân của Đại Hưng vương triều các ngươi không, Mộ Dung Tuyết
kia, ta không thèm để trong mắt.”
Tư Mã Nhuệ cười.
“Đừng có cười.” – Nhã Lệ ngửa đầu, rất tự tin nói – “Ta nói được là làm được,
bây giờ Hoàng thượng vương triều Đại Hưng các ngươi đang cao hứng, chờ cảm giác
mới mẻ trôi qua rồi, Nhã Lệ công chúa ta còn có cơ hội thay vào đó, tin hay
không, trong vòng một tháng, nếu ta chưa rời khỏi hoàng cung, ra vào Noãn Ngọc
Các sẽ là Nhã Lệ công chúa ta chứ không phải Mộ Dung Tuyết kia.”
“Nếu như sự mới mẻ của ngươi cũng trôi qua thì sao?” – Tư Mã Nhuệ lười biếng
nói – “Nhã Lệ, ngươi nói quá đơn giản, Mộ Dung Tuyết kia đúng là quá non nớt,
nhưng nàng so với ngươi xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn, chân thành hơn, ngay cả
khi ngươi quyến rũ được Hoàng thượng, cũng chẳng lâu hơn nàng được đâu. Trong
cung này cũng không chỉ có mỗi mình nàng là nữ nhân được sủng hạnh, còn có mẫu
hậu ta, Lưu phi, Ngô phi, có thể được Hoàng thượng sủng ái đến giờ, đều không
phải người tầm thường, ngươi nếu thật chỉ nghĩ dựa vào mị lực của mình mà có
thể ngồi vững trong hậu cung này, e là mơ mộng hão huyền. Huống chi, ngươi là
công chúa của Ô Mông Quốc, thân phận của ngươi nhất định không thể khiến Hoàng
thượng sủng ái mà đưa ngươi vào ở trong Noãn Ngọc Các.”
Nhã Lệ sửng sốt, không nói gì.
“Tứ thái tử.” – Vương Bảo đi tới – “Nhị thái tử phi tới đây.”
Tư Mã Nhuệ sửng sốt một chút, Hồng Ngọc tới nơi này làm gì? – “Mời nàng vào.” –
Nói xong, nhìn về phía Nhã Lệ – “Nếu ta là nơi, bây giờ ta sẽ về chỗ của Nhị
thái tử, ngươi so với ta hẳn biết Nhị thái tử là người thế nào, chỉ e ngươi
chọc giận hắn, chắc chẳng nhận được gì hay ho đâu, chỉ e lại càng kiểm soát
nghiêm hơn, muốn đi quyến rũ Hoàng thượng cũng không có cơ hội.”
Nhã Lệ thở phì phì xoay người bước đi – “Ta cũng không tim ngươi không cầu ta,
rốt cuộc là mặt mũi ngươi quan trong hay sinh mạng thái tử phi quan trọng,
ngươi tự mình xem xét đi.”
Tư Mã Nhuệ đứng một góc, gương mặt không chút thay
đổi. Nghe thấy có tiếng người đi đến, y cũng không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng
nói. “Ngươi đã trở lại.”
Một nữ tử xinh đẹp đoan trang, ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi
đứng trong đình lý. Nữ tử mặc một bộ y phục màu vàng, sắc mặt vẫn bình thản,
nhưng cũng đầy ôn nhu, “Tứ đệ, đệ vẫn khỏe chứ?”
Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng xoay người lại, mỉm cười, “Đã lâu không gặp, Nhị tẩu. Làm
thế nào mà tỷ lại có thời gian hồi cung vậy?”
Hồng Ngọc ôn nhu cười, “Là Nhị ca của đệ bảo ta tới, nói là phi tử của Tứ đệ bị
bệnh, thái y trong cung không có cách nên phu quân bảo ta mang thuốc của Ô Mông
Quốc đến cho đệ, hy vong có thể giúp cho bệnh tình của Mộ Dung cô nương thuyên
giảm.”
Tư Mã Nhuệ sắc mặt hơi thay đổi, “Nhị ca đúng là cẩn thận.”
Gương mặt Hồng Ngọc có chút xấu hổ, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng trở
lại bình thường. Có một số việc được cố tình nhắc đến, dù với ý định nào đó hay
không, thì hôm nay cũng không thể nói việc đó là đúng hay sai.
Tư Mã Nhuệ cầm dược đưa cho Yên Ngọc, còn Hồng Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dung
Phong đang nằm trên giường. Có thể bản thân quá mẫn cảm, nhưng năm đó khi Tư Mã
Cường thích nàng, lúc đó nàng cùng Tư Mã Triết đang trong lúc lưỡng tình tương
duyệt, thậm chí Hoàng thượng cũng đã chuẩn việc mấy tháng sau gả nàng vào phủ
Đại thái tử. Nhưng vào lúc đó, nàng gặp được Tư Mã Cường vừa mới từ biên quan
trở về. Sau một hồi sóng to gió lớn, nàng gả cho Tư Mã Cường rồi cùng y đi ra
biên quan, rất ít khi trở lại kinh thành. Tuy nhiên hai ngày trước Tư Mã Cường
lệnh cho thủ hạ phi ngựa báo về biên quan, dặn nàng lập tứ