
dám quá
sức lại trúng gió gặp mưa nữa, bằng không, ốm thì đã đành, chính là Tứ thái tử
cũng sẽ không cho muội ra khỏi cửa, buồn chết mất.”
Tất cả cùng cười, ai cũng
có thể nhìn ra được, đôi vợ chồng son này quan hệ ngày một tốt hơn, dù bây giờ
không có Tư Mã Nhuệ bên cạnh, nhưng Mộ Dung Phong nhắc đến hắn vẫn có ý vừa coi
trọng vừa hờn giận, khiến Thái hậu trong lòng ngọt ngào mừng rỡ. Nhuệ nhi, là
tôn tử bà thương yêu nhất, mọi người đều bảo nó hư hỏng không chịu nổi, chỉ có
bà luôn thủy chung tin rằng nó không phải tầm thường.
Sắc mặt Tư Mã Cường nhẹ
nhàng biến đổi, Hồng Ngọc trong lòng buồn buồn, hóa ra, không phải sẽ không
thay lòng, chẳng qua là chưa gặp được người thích hợp, hắn, có từng vì mình mà
buồn bã mất mát thế không? (Juu: ta thấy ẻm này đi hạ độc Phong tỷ còn
hợp lý hơn =.=” bị dở hay sao mà lại đi hại NK =.=”, ghét đứa nào chân đạp 2
thuyền >”<)
“Ai nói xấu sau lưng ta
vậy?” – Giọng nói lười biếng của Tư Mã Nhuệ từ ngoài truyền vào(Juu: *tung bông*, Nhuệ
ca lại lên đài), sau đó người cũng tự động đi tới, trên khuôn mặt
hiện ra, dù có vài phần mỏi mệt, nhưng vẫn rất trong trẻo, mặt cười rạng rỡ,
dường như rất vui vẻ – “Chẳng trách từ sáng sớm ta cứ hắt xì hoài, ra là nàng
nói xấu sau lưng ta.”
Mộ Dung Phong mỉm cười,
nghe thấy giọng hắn liền vui vẻ, như thể có hắn ở đây, không cần làm gì cũng có
thể vui vẻ, tươi cười nói tiếp – “Ngươi lại nói oan cho ta rồi, ta chưa hề nói
xấu ngươi. Mọi người có ai nghe ta nói xấu hắn không? Tổ mẫu, ngài nghe thấy
sao? Hay là phụ hoàng nghe được…?”
Thái hậu tất nhiên là lắc
đầu, Hoàng thượng cũng lắc đầu cười.
Tư Mã Nhuệ bày ra cái vẻ
mặt “bị bắt nạt”, bi thương nói – “Tư Mã Nhuệ ta tiếng tăm lừng lẫy thế mà bị
hủy trong tay Mộ Dung Phong thật đáng thương. Mọi người thật không công bằng.”
– Nói xong, đi đến bên Mộ Dung Phong, thì thầm nói – “Phong nhi, đêm qua có nhớ
ta không?”
Mộ Dung Phong mặt ửng
hồng lên, trừng mắt lườm hắm một cái, miệng nói giả ý trách móc – “Ngươi thật
sự cố ý phải không? Ban ngày đã khiến ta không thể sống yên thân, tối còn muốn
ta không được ngủ ngon sao? Cẩn thận không ta bảo tổ mẫu phạt ngươi!”
Tư Mã Nhuệ vẫn thầm thì
như trước, hơi thở nóng ấm thổi thổi bên tai, ngứa ngáy – “Nhưng mà ta nghĩ về
nàng suốt cả đêm, chỉ tiếc không thể trở về, chết mất thôi.” (Juu: đáng yêu quá đi
mất >”<)
Tim Mộ Dung Phong khẽ
rung lên, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi – “Nguyệt Kiều sao rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, uống thuốc
Lệ phi cho, đỡ đau đi rất nhiều, chỉ còn phải chịu đựng mấy ngày chờ thuốc giải
từ Ô Mông quốc đưa về.” – Tư Mã Nhuệ nhẹ giọng trả lời.
Hai người như ở chốn
không người, nói chuyện cười đùa.
Thái hậu rất vui, cố tình
vờ như không nhận ra, kệ cho hai người ngọt ngọt ngào ngào trò chuyện. Nhìn
Hồng Ngọc, hỏi – “Cha mẹ con khỏe không? Đã gặp Vân Tuệ quận chúa chưa?”
“Họ đều khỏe cả, cám ơn
tổ mẫu nhớ tới” – Hồng Ngọc ngoan ngoãn trả lời, nhưng ánh mắt không dám nhìn
vào mắt tổ mẫu, thúi thấp đầu xuống – “Con gặp Vân Tuệ muội muội rồi, nhưng mấy
ngày nay nàng đi thăm bè bạn quanh đây, không ở trong cung, chỉ gặp qua một
chút, mong là gia yến hôm nay sẽ được gặp nàng, muội muội mấy năm nay lại càng
xuất sắc hơn.”
Thái hậu khe khẽ thở dài
– “Chỉ tiếc cho nha đầu kia mệnh khổ, đã hứa gả rồi, còn chưa bước chân vào
nhà, phu quân vừa mới rời bến đi làm ăn đã xảy ra chuyện, cũng may nha đầu kia
tốt tính, không bận lòng, nhìn vào vẫn thấy thoải mái vui vẻ, khiến người ta
thương thay.”
Tư Mã Nhuệ đứng bên cạnh
không đồng ý nói – “Nếu tổ mẫu thật sự thương tỷ ấy, nên giúp tỷ ấy gả vào nhà
khác thôi, Vân Tuệ biểu tỷ tuổi còn trẻ, không thể cứ như vậy mà héo mòn dần,
nếu gặp ai thích hợp thì hãy cho phép, nói không chừng như vậy mới là thương tỷ
ấy.”
Thái hậu cười – “Cái đó
còn phải để con nhắc sao, tổ mẫu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nhưng mà nhất
thời vội vàng chưa chọn được ai ưng ý, trước mắt cứ để sang một bên.”
Mọi người tự giác ngồi
xuống, Tư Mã Nhuệ lướt qua bên người Hồng Ngọc, thanh âm như gió nhẹ nhàng thổi
vào tai Hồng Ngọc, biểu tình lại thản nhiên, như thể căn bản không nói cái gì,
trong ánh mắt có lửa giận – “Hồng Ngọc, nếu cô nương kia có chuyện gì không hay
xảy ra, Tư Mã Nhuệ ta nhất định không tha cho ngươi.”
Hồng Ngọc hơi hơi run rẩy
một chút, cúi đầu, lẳng lặng nói – “Tứ đệ, đệ nói gì vậy, nhị tẩu thực sự không
hiểu.”
Tư Mã Nhuệ khẽ hừ nhẹ một
tiếng – “Hiểu hay không là việc của ngươi, ngươi biết tính ta rồi đấy, nếu như
không việc gì, thì bỏ đi, nếu có chuyện, có tin ta bóc trần bản chất của ngươi
ra không?”
Hồng Ngọc cúi đầu không
nói, trong lòng không phải không có cảm giác sợ hãi, nhưng không dám biểu hiện
ra ngoài.
Tiếng bọn họ nói chuyện
vô cùng nhỏ, hầu như không ai để ý tới, nhưng Mộ Dung Phong nghe được, Tư Mã
Nhuệ này còn căm ghét những chuyện xấu xa hơn so với nàng tưởng tượng, có lẽ bề
ngoài chỉ gạt người ta, ban đầu cảm thấy hắn làm gì cũng không đến nơi đến
chốn, còn những việc xấu xa, phong lưu, phóng đãng, tr