
ên không thấy Thiếu tông chủ, lại nhìn qua, mọi người tâm hoa nộ phóng ( mở cờ trong bụng), Thiếu tông chủ thế nhưng lại chủ động đến bàn bọn họ, đang định thừa lúc tông chủ còn chưa phát hiện, nhanh chóng ôm nó một cái, nào biết đã bị Phượng Tiêu đoạt
trước, các trưởng lão dùng ánh mắt cưỡng bức Phượng Tiêu giao tiểu oa
nhi qua
Không có cách nào khác, ai bảo ở đây hắn có địa vị thấp nhất chứ, Phượng Tiêu thành thành thật thật định đem
Thiếu tông chủ giao cho Cung Thượng Quỳnh, nào biết Tiểu Cốc Lượng dùng
cánh tay ôm sát cổ của hắn không chịu thả, thấy thế, mọi người đành phải bất đắc dĩ, chỉ có Phượng Tiêu là trong lòng vụng trộm vui mừng, ha ha, xem ra Thiếu tông chủ nhà hắn thích hắn!
Nhìn tiểu tông chủ trong lòng, Phượng
Tiêu cảm thán, vẫn là Thiếu tông chủ đáng yêu, hắn rốt cục cũng may mắn
nhìn thấy “Tông chủ” hồn nHiên ngây thơ là như thế nào! Ha ha! A! Đau!
Phượng Tiêu phát hiện da đầu truyền đến
cảm giác đau đớn, đều do bàn tay nhỏ bé của tiểu oa nhi “vô tội” túm vài cọng tóc của hắn, cho rằng thiếu tông chủ không cẩn thận. Lúc tiểu oa
nhi đối với hắn bày ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, Phượng Tiêu không
phòng bị thân thiết quay ra cười, sau đó, bàn tay nhỏ bé “vô tội” kia
tiếp tục “lơ đãng” nắm lấy vài cọng tóc của Phượng tiêu, rất “không cẩn
thận” lại kéo, ai cho ngươi đuổi theo cha ta, đại phôi đản!
Một lần là không cẩn thận, hai lần là
ngoài ý muốn, ít nhiều có thể bởi vì nụ cười của tiểu oa nhi cùng với
tuổi của nó mà cho rằng nó trẻ con, thích đùa, nhưng mà Phượng Tiêu
không phải người khác, vào lần thứ tư tóc bị kéo, hắn liền hiểu được, là Phượng Tiêu hắn nhất định đã đắc tội với vị Thiếu tông chủ này lúc nào
rồi!
Được rồi, lần này mặc dù không giống
tông chủ đặt thứ gì đó lên đỉnh đầu hắn, nhưng lại là làm cho đỉnh đầu
hắn không còn gì, trở thành đất cằn sỏi đá! Ô ô, chủ tử nhà hắn bất luận lớn hay là nhỏ đều đáng sợ, chỉ cần bày ra khuôn mặt tuyệt mỹ, thì
tuyệt đối không có khả năng hồn nHiên ngây thơ!
Ngay lúc Phượng Tiêu trong lòng buồn bã
kêu đau, cảm giác tóc tùy thời đều có thể bị bức sạch thì Cốc Nhược Vũ
cùng Phượng Hiên rốt cục cũng đã ăn xong. Phượng Hiên biết con trai bảo
bối tuyệt đối không phải vô cớ qua bên kia, không muốn quản, để mặc cho
nhi tử mình vui vẻ, nhưng Cốc Nhược Vũ sẽ không thế, thấy nhi tử bị
người xa lạ ôm thì thôi, nhưng nàng chú ý thấy tay của nhi tử ở trên đầu người ta dùng sức kéo, làm sao có thể để nó tiếp tục?!
Nàng vội vàng đi tới, ôm trở về nhi tử,
xin lỗi nói : “Thực xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện.” Tiểu oa nhi không hiểu chuyện trong miệng nàng tuy bị mẫu thân ôm trở về, nhưng bàn tay nhỏ bé lại không chịu buông tóc của Phượng Tiêu, Cốc Nhược Vũ có
phần xấu hổ, uy hiếp nhi tử nói, “Lượng nhi, buông tay ra, nếu không mẹ
sẽ tức giận nha!”
Vừa nghe mẹ sẽ tức giận, Tiểu Cốc lượng
nhanh chóng bỏ ra, nhưng vẫn muốn giải thích: “Mẹ, hắn là trứng thối!
Ngày đó. . . . . .” Miệng Tiểu oa nhi bị Phượng Hiên vội vàng che lại,
chỉ sợ con nói ra ngày đó truy tìm bọn họ, Cốc Nhược Vũ ngày đó là theo
bên người Phượng Hiên vội vàng chạy trốn, không phát hiện ra Phượng
Tiêu, cho nên không biết hắn, nàng không hiểu nhìn nhi tử cùng trượng
phu, tiểu oa nhi bị cha che miệng, liền hiểu rõ cha không cho nói, vội
lắc đầu nói không có việc gì.
Ô ô, hắn trở thành trứng thối lúc nào?
Phượng Tiêu cảm thấy thực sự oan uổng, Phượng Hiên chuẩn bị chạy lấy
người, quơ quơ tay phải đối với hắn, lại duỗi tay trái, Phượng Tiêu nghĩ nửa ngày mới hiểu ra, trong tay tông chủ nhà hắn không có cây quạt, hỏi hắn về cây quạt, kêu hắn nhớ rõ mang theo.
Vì thế, Cốc Nhược Vũ sau khi nói vài tiếng xin lỗi, một nhà ba người chuẩn bị chạy lấy người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nàng xin lỗi người nọ, cảm thấy người nọ hình như không dám nhận
xin lỗi của mình, dường như còn rất cung kính với mình? Còn có lúc ba
người nhà mình xuống lầu, mọi người ở bàn kia hình như đều đứng lên nhìn theo? A! Nhất định là ảo giác!
Sau khi xuống lầu, thoáng nhìn tiểu nhị
một bên, lực chú ý của Cốc Nhược Vũ bị dời đi, hỏi Phượng Hiên bên phải nàng: “Chúng ta cứ như vậy đi, có thể chứ?” Thật sự miễn phí sao?
“Khách quan, mời đi!” Điếm tiểu nhị đúng lúc tới nói một câu.
A? Thực sự miễn phí! Cốc Nhược Vũ cảm
thấy rất quái dị, nàng không nghĩ sẽ gặp được chuyện tốt thế này, nhưng, trên đường đi đến biên giới phía tây, không biết vận khí có tốt được
như vậy không, hay lại gặp chuyện gì nữa, nhưng việc gặp đựơc chuyện
miễn phí này, khiến cho nàng kinh ngạc, vui sướng, hưng phấn, cuối cùng
quá nhiều cảm xúc đè ép lên nhau, biến thành lơ là, giống như chuyện
bình thường, không có cảm giác .
Ba người chân trước vừa đi, mọi người
bắt đầu lý giải những lời nói của Phượng Hiên, cuối cùng, vẫn là Phượng
Tiêu lý giải toàn bộ một cách thông suốt nhất. Vì thế, tính cả Phượng
Tiêu cùng Phượng Địch và hộ vệ của Tông chủ Phượng thị, Cung gia còn
phái xuất hộ vệ của Cung thị âm thầm bảo hộ cả nhà tông chủ, hơn nữa
Cung Như Tích còn dẫn theo một đám thị