
không biết rõ số lượng nhân sĩ mà thất
bại, liền lập tức sửa lại kế hoạch, đẩy nhanh quá trính đưa Phượng Hiên
vào chỗ chết.
Cũng bởi vậy, hơn hai tháng đi đường
tiếp theo, đột nhiên không thấy bất cứ tên sát thủ nào, tất cả dường như đều gió êm sóng lặng.
Mà khi đoàn người Phượng Hiên sắp tới Kỳ Sơn, thì nhận được tin tức Tào Đức Mãn giống như phụ tử Phượng Trọng
Nam đã đoán trước đó, ông điều động binh lực trong tay mình, đặc biệt từ những nơi gần Kỳ Sơn nhất, đưa cho thuộc hạ thân tín nhất của ông –
Ngàn Tả đô uý Hầu Nhuận Sơn, dẫn đầu đội ám sát đám người Phượng Hiên .
Nhận được mệnh lệnh, Hầu Nhuận Sơn đã
sớm bố trí binh lực ở Kỳ sơn trước đó vài ngày, phía trên hạ lệnh, chỉ
cho phép thành công, không được thất bại, hắn cũng biết mục tiêu là ai,
tất nhiên hiểu được hậu quả thất bại, không chỉ có hắn mất mạng, còn có
thể liên quan đến Tào Đức Mãn ở bên trên, như vậy cũng chẳng hay ho gì,
cho nên hắn cực kỳ thận trọng, trong sáu trung đoàn mà mình dẫn dắt, hắn chọn ra ba trung đoàn, cùng một ngàn hai trăm tên lính.
Xe ngựa tiến vào Kỳ sơn, ở trên đường
lắc lư lắc lư, thương đội chậm rãi đi trước, bên trong xe một nhà ba
người trước sau như cũ, tiểu oa nhi đang ngủ trưa, trên khuôn mặt nhỏ
nhắn tuấn tú hoàn hảo không chảy nước miếng, mà Phượng Hiên cùng Cốc
Nhược Vũ lại đang liều mạng với nhau, um, ở trên bàn cờ chém giết, cho
hết thời gian.
“Chiếu tướng, quân, lần này ta thắng!”
trên gương mặt đen nở nụ cười, có vẻ như người nào đó không lay chuyển
được phu quân, nên đành bị thoa thuốc lên mặt, Cốc Nhược Vũ suy nghĩ, lọ thuốc đã sử dụng được bốn tháng mà vẫn còn đầy, quả nhiên là mất nhiều
tiền, dùng không hết!
Một đôi mắt to ở trên bàn cờ nhìn ngang
nhìn dọc một phen, tìm xem có phương pháp nào cải tử hồi sinh không, kết luận là không, Phượng Hiên không hài lòng, mục đích muốn cho nương tử
thân ái sùng bái mình không thành, ngược lại phát hiện kì lực ( năng lực đánh cờ) của nàng tương xứng với mình, thậm chí còn cao hơn một chút.
“Ta thua, chơi lại ván khác.” Lần này hắn tuyệt đối sẽ một đường thắng được
“Được.” Cốc Nhược Vũ vốn rất thích chơi cờ nên đương nhiên sẽ không phản đối.
Ngắm nhìn bàn tay nhỏ bé của Cốc Nhược
Vũ cầm quân cờ, tâm tình Phượng Hiên bay lên, vừa lòng với hiệu quả của
thuốc kia, không chỉ có vết nứt trên tay của nương tử đã sớm không thấy, mà ngay cả mấy vết chai do làm việc vất vả trong những năm gần đây cũng không còn rồi, chỉ còn lại non mịn bóng loáng, lại thêm hình dáng ngón
tay nàng vô cùng xinh đẹp, mười ngón tinh tế, tóm lại, nhìn ở trong mắt
hay nắm trong tay hay sờ sờ mó mó, đều thoải mái cực kỳ.
Vừa nghĩ, tay người nào đó hành động như trộm, bắt lấy tay nhỏ bé của Cốc Nhược Vũ liền sờ.
“Chàng đang làm cái gì! ?” Lại nữa, người này! Cốc Nhược Vũ vội vàng rút tay về, không quên đánh vào tay Phượng Hiên một cái.
“Ta đang sờ tay của mình, thực sự thoải mái, ta rất thích.” Phượng Hiên nở nụ cười vô tội, cùng nương tử bảo bối náo loạn lên.
Ngay lúc Cốc Nhược Vũ dùng sức tránh né
tay hắn thì xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, tai của Phượng Hiên nghe thấy
thanh âm tiếng kiếm ở bên ngoài, lúc này, hắn phản ứng cực nhanh, một
tay nhấc nhi tử còn đang ngủ say lên, một tay ôm lấy Cốc Nhược Vũ vào
trong ngực mình, nhảy về phía trước, phá tan mui xe mà ra, mà lúc hắn
bay ra kia trong nháy mắt, bốn vách tường của xe ngựa cắm đầy ánh sáng
của kiếm, suýt nữa, trên người Cốc Nhược Vũ lại nhiều thêm một lỗ.
Đột nhiên thấy mọi thứ trở nên như vậy, Cốc Nhược Vũ dại ra một lúc, không kịp phản ứng, nàng lai nhìn xuống
phía dưới, thấy thi thể của người chết cùng máu tươi thì sợ tới mức hét
lên.
“Nhắm mắt lại!” Ôm hai người nhảy lên,
bỗng nhiên xuất hiện hắc y nhân che mặt bao vây xung quanh, Phượng Hiên
đối với nàng ra lệnh rõ ràng dứt khoát nói.
Vì hai tay bận ôm người nên hắn không có cách nào thi triển võ công, liếc mắt thấy người tới khá đông, vì thế
hắn chỉ có thể thi triển khinh công chạy trốn, mở ra một con đường máu,
khi bốn huynh đệ Phượng Tiêu cùng với bọn hộ vệ quay trở lại bên cạnh
thì Phượng Hiên mới đem tiểu oa nhi vừa tỉnh dậy đang nhìn chung quanh
ném cho Phượng Tiêu, còn bản thân dùng tay trái ôm chặt Cốc Nhược Vũ
trong ngực, dẫn đầu bỏ chạy.
Xung quanh đều là những tên hắc y che
mặt, người người thân thủ bất phàm, dùng chiêu thức hết sức ngoan độc,
không có động tác nào là không đưa người ta vào chỗ chết, dù là hộ vệ
Phượng thị võ công cao thâm, nhưng tính cả hai người Cung Hoàng cùng
Cung Vu, cũng chỉ mới ba mươi hai người mà thôi, mà sát thủ đến lúc này
phỏng chừng trên trăm người, cho nên, không có thương vong là chuyện
không có khả năng.
Vừa đánh vừa trốn, đám người Phượng Hiên bị bọn sát thủ hắc y ép về nơi mà đại quân của Hầu Nhuận Sơn đang chờ,
chỗ thung lũng ở Kỳ sơn, lối ra chỉ có một con đường mà Phượng Hiên bọn
họ định đến, nhưng lúc này nơi đó cũng đã bị sát thủ hắc y ngăn chận.
Hộ vệ vây xung quanh Phượng Hiên cùng
Cốc Nhược Vũ, còn Phượng Tiêu ôm Thiếu tông chủ, Phượng Hiên nhìn chung
quanh một vòng