
, trên sơn cốc đông nghìn nghịt một mảnh, dày đặc binh
lính.
Thật to gan! Hắn biết phụ thân đại nhân
sẽ nghĩ tất cả biện pháp để giết hắn, nhưng hắn lại không nghĩ tới
Phượng Trọng Nam có gan lớn đến mức sẽ dùng cả quân đội, phụ thân đại
nhân, ông cho là ông có năng lực giấu diếm chuyện này mà không cho hoàng thượng biết sao? Giận không kềm được, nhưng trước mắt chỉ có thể nghĩ
biện pháp chạy đi, chạy trốn lâu như vậy, mà Cung Nhạc cùng Cung Như
Tích vẫn không xuất hiện, nhất định là bị giữ chân rồi, thật đáng giận!
“Hiên. . . . . .” Đây rốt cuộc xảy ra
chuyện gì? Tại sao lại có quân đội vây quanh bọn họ? Cốc Nhược Vũ hoang
mang lo sợ, mặt dán tại trong lòng Phượng Hiên, cầm chặt lấy y phục của
hắn, không khỏi thấp giọng sợ hãi kêu một tiếng.
Nhiều người vậy sao! ? Tiểu oa nhi mở
lớn đôi mắt tròn nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt ngừng đến trên người
Phượng Tiêu ôm mình, nhìn râu hắn có phần lệch ra, buồn bực nghĩ: râu
này là đồ giả sao?! Sau đó, tiểu oa nhi không biết nguy hiểm mà cân nhắc chuyện nào quan trọng hơn, giơ tay nắm lấy, kéo râu giả của Phượng Tiêu ra, trong lòng hừ hừ một chút, nó quả nhiên đã gặp qua người này!
“Đừng sợ, có ta ở đây, không có việc
gì.” Phượng Hiên an ủi vỗ nhẹ lên lưng Cốc Nhược Vũ, sau đó quan sát
tình thế, tìm cách chạy trốn, mà Hầu Nhuận Sơn chỉ cho bọn họ thở dốc
một lúc, tay lại vung lên, chỉ thấy cung tiến thủ ở trên sườn núi cầm
cung tiễn bắn.
Mưa tên từ trên trời giáng xuống, Phượng Hiên vừa thấy cung tiến thủ xuất hiện, đã đem Cốc Nhược Vũ che chở
trong lòng đẩy đến bên người Phượng địch, hét to một tiếng, nhảy vọt lên không trung, cây quạt trong tay mở ra, trên không trung bay lộn một
vòng, toàn bộ mũi tên nhọn khí thế mạnh mẽ bị hắn vận khí đẩy ra xung
quanh, làm thành một hình tròn xung quanh mọi người.
Võ công của tông chủ Phượng thị quả
nhiên danh bất hư truyền! Hầu Nhuận Sơn thầm nghĩ trong đầu, nhưng cũng
không dừng mệnh lệnh lại, một đám cung tiến thủ này lại đến một đám
khác, không ngừng tiến công, Phượng Hiên khó mà không kiệt sức, cuối
cùng hắn không yên tâm chỉ có thể đem Cốc Nhược Vũ kéo về trong ngực của mình để che chở, mọi người đều tự chống đỡ tên bắn chỗ của mình.
Thời điểm cảm giác được bọn họ đã mệt,
bàn tay to của Hầu Nhuận Sơn lại vung lên, tiếng hô rung trời, trên sườn núi binh lính vọt xuống, chuẩn bị cuộc chiến “quang vinh” lấy nhiều
thắng ít. Đám người hắc y ở phía lối ra không cam lòng yếu thế, lập tức
xông đến đây
Phượng Hiên nhìn xung quanh mình thấy
chỉ còn hơn hai mươi lăm người, lúc này số người còn lại không thể làm
gì, chỉ biết che trở cho hai mẹ con, lúc này nếu có thể còn sống đi ra
ngoài, đoán chừng là kỳ tích! Chỉ có thể tìm điểm yếu, đánh nó một hồi
rồi lao ra ngoài, Phượng Hiên vừa giết sát thủ hắc y, vừa tìm nơi có thể đi ra
Cốc Nhược Vũ run run được Phượng Hiên
che trong ngực, điểm duy nhất có thể có tác dụng chính là khuôn mặt đen
của nàng có thể làm cho người tới sững sờ một chút, đủ để Phượng Hiên
giết chết đối phương, nàng ngoan ngoãn nghe lời Phượng Hiên…, kêu nàng
nhắm mắt nàng liền nhắm mắt, kéo nàng chạy chỗ nào, nàng bỏ chạy chỗ đó, tuy rằng cực kỳ lo lắng nhi tử ở trong lòng Phượng tiêu, nhưng trong
loại tình huống này, nàng phải nghe lời của phu quân…, nếu không sẽ liên lụy phu quân.
Thân là sát thủ, thì phải tận dụng hết
mọi khả năng giết chết đối phương, tất nhiên, phát hiện ra nhược điểm
của Phượng Hiên đến từ nữ nhân mặt đen đang ở trong lòng ngực của hắn,
toàn bộ người giết Phượng Hiên nháy mắt đổi hướng, đâm tới Cốc Nhược Vũ. Làm hại Phượng Hiên chỉ có thể lấy một tay giết địch, công lực giảm
phân nửa vì muốn cố bảo vệ Cốc Nhược Vũ – người mà ngay cả năng lực ba
chân mèo cào cũng đều không có, vì thế hắn không thể không bị thương.
Đám binh sĩ kia vừa rống vừa xông vào,
kỳ quái là có một chỗ không chỉ có tiếng hô vô lực, mà ngay cả tư thế
chạy đến kia cũng giống như yếu đuối không có sức, tốc độ lại rất chậm
rất chậm, cảm giác căn bản không muốn giết bọn người Phượng Hiên, vừa
rồi thời điểm cung tiến thủ bắn tên Phượng Hiên cũng cảm giác được quái
dị, tên bắn của binh lính kia không chỉ có bắn không xa, còn không có
sức lực, chỉ bay thành một vòng cung rồi rơi xuống mặt đất, giờ phút này lại nhìn thấy tư thế của bọn họ, Phượng Hiên cảm thấy đó là đường ra
duy nhất.
Thét lớn một tiếng, Phượng Hiên bởi vì
thay Cốc Nhược Vũ trong lòng đỡ một kiếm mà bị đâm vào vai phải của
mình, nhịn xuống đau đớn, ra sức vận nội công, thân kiếm vỡ vụn, mảnh
nhỏ bay ra, xẹt ngang yết hầu của bọn sát thủ, địch người lại giảm bớt
một chút.
Tiếp theo hắn dùng một tay ôm Cốc Nhược
Vũ, rống lên một tiếng: “Hướng kia!” Nói xong, lòng bàn chân hắn dùng mê thiên ảnh cước bước đi, bóng dáng nhanh chóng lách qua đám người, chạy
đến nơi quân địch yếu thế nhất
Đám người Phượng Tiêu lập tức đuổi theo, vừa giết vừa chạy, hướng kia có lẽ là mê trận được bày ra, dẫn bọn họ
đi, nhưng tình thế nguy cấp, Phượng Hiên không nghĩ được nhiều.
Lúc này nếu như là trước đây, Phượng
Hiên