
nh bằng thanh kiếm đặt ở trên cổ mình! Thay vì
như vậy, còn không bằng dựa theo lời Phượng Hiên làm, nói điều kiện với
hắn, trấn an hắn thật tốt, nghĩ biện pháp để cho mình thoát khỏi nguy
hiểm mới đúng! Dù gì, để cho người khác thấy bộ dạng mình bị người khác
uy hiếp, là một chuyện rất mất mặt! Vì thế Ngự Thiên Dương tuy rằng
ngẩng đầu lên không chịu yếu thế, nhưng trong lòng đã quyết định dựa
theo lời Phượng hiên làm.
Đối với mâu thuẫn tâm lý trong lòng hắn
dù không cam chịu nhưng cũng không thể làm được gì rất rõ ràng Phượng
hiên cười khẽ một tiếng, không đợi Ngự Thiên Dương bày tỏ gì liền đưa
tay giải á huyệt cho hắn. Một bên cầm kiếm cả người Phượng địch bị vây
trong tình trạng báo động, nếu như Ngự Thiên Dương không dựa theo lời
Phượng mà làm, thì hắn sẽ dựa theo phân phó trước đó, trực tiếp giết
hoàng thượng!
Cơ bắp trên mặt Ngự thiên dương bởi vì
hận đến nghiến răng nghiến lợi mà căng thẳng. Sau khi được giải á huyệt, hắn đối diện với Phượng hiên trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng hướng về phía ngoài phân phó nói: “Thuận công công! Kêu người ở phía ngoài
rời xa khỏi Ngự thư phòng! Không có mệnh lệnh của trẫm, ai cũng không
cho phép tới gần!”
“Dạ, hoàng thượng!” Thanh âm trả lời của Thuận công công vang lên, tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng mọi người rời
khỏi ngự thư phòng.
Cho rằng tiếp theo sẽ không bị ai quấy
nhiễu Phượng hiên chậm rãi từ phía sau cây cột đi ra, cầm một cái ghế,
trực tiếp đặt ở phía bên phải Ngự thiên dương, đối với hắn, không hề
quan tâm chút nào vung vạt áo lên, ngồi xuống ghế. Phượng hiên tựa lưng
vào ghế ngồi, cây quạt trong tay đổi sang tay trái, cánh tay phải lại
đặt ở trên bàn, lười biếng nhìn Ngự thiên dương một cái sau đó, tay phải cầm lấy ngọc tỷ lên thưởng thức.
“Ngươi vào đây bằng cách nào?” Đây là
vấn đề Ngự Thiên Dương muốn hỏi nhất, trong đầu của hắn bắt đầu loại bỏ
những ai trong cung có khả năng giúp đỡ Phượng Hiên lặng lẽ vào, mà
không bị người khác phát hiện. Rốt cuộc là ai phản bội mình! ?
Phượng hiên nhướng hai hàng lông mày tự
dắc, mỉm cười lắc đầu nói: “Hoàng thượng, vi thần là từ mật đạo bên
ngoài đi thông vào Sưởng cấm thành, cho nên ngài không cần lo ngại mà
đoán xem ai phản bội ngài!”
“Nhưng mật đạo kia chỉ có hoàng tộc mới
biết được, hơn nữa mật đạo trong mật thất kia không có đi thông đến Ngự
thư phòng !” Ngự thiên dương không tin lời của hắn.
Lúc này, nụ cười của Phượng hiên càng
sáng lạn hơn, giống như khoe ra vật quí nói: “Hoàng thượng, muội muội
của vi thần Phượng Vũ tám tuổi đã tiến cung. Lúc ấy, nàng không còn nhỏ, vì để cho nàng sinh ra hứng thú với hoàn cảnh mới, vi thần đã để cho
nàng hoặc là lúc không có ai chú ý đến nàng, đi dạo cẩn thận quanh Sưởng cấm thành, hoặc là nghĩ biện pháp biết rõ cấu tạo không muốn người biết của Sưởng cấm thành một chút, ” vì lúc ấy hắn không thể đoạt lại muội
tử bảo bối đành tìm cách để muội tử đối với hoàng cung nghiêm khắc lạnh
như băng không cần quá mức sợ hãi mà là tò mò, hơn nữa luôn thích những
bí mật cho nên Phượng hiên cũng muốn biết những ẩn tình cực kỳ bí mật
trong cung, vì thế, hắn liền làm ra quyết định một công đôi việc này,
trên mặt Phượng hiên đột nhiên hiện lên thần sắc tự hào, “Mà Vũ nhi nhà
ta thật biết điều, từ trước đến nay đều nghe lời huynh trưởng…, có phát
hiện gì đều nói cho vi thân biết. Ha ha, hoàng thượng, Vũ nhi chỉ dùng
thời gian hai năm, lúc nàng mười tuổi đã điều tra toàn bộ vị trí mật đạo trong hoàng cung. Nhưng mà ở Sưởng cấm thành có một mật đạo chỉ có
người kế vị hoàng đế mới biết được, may mắn, Vũ nhi rất được tiên đế tín nhiệm, năm mười sáu tuổi đã được phá lệ cho biết. Một cách tự nhiên, vi thần cũng đã biết. Nếu như hoàng thượng ngài còn không biết mật đạo này mà nói…, chắc là tiên đế đi quá mức vội vàng, cho nên quên nói cho
ngài!”
Tên tâm cơ nặng này căn bản là mượn cơ
hội để cho muội muội của hắn làm mật thám! Ngự Thiên Dương thầm mắng
Phượng hiên, đồng thời, hắn nhớ lại thánh chỉ cùng với thư tín Ngự Thiên Lan lưu lại đều không có nhắc tới chuyện có mật đạo khác, tâm tư nhất
thời giống như biển nổi sóng dữ, cho rằng Ngự Thiên Lan giữ lại một
mình, để có thể trở về thu hồi lại đế vị.
“Trở lại chuyện chính, hoàng thượng,
thập lục công chúa là ai giết?” Phượng hiên đã không còn cao hứng tiếp
tục nhàm chán với hắn, trở về với chính sự mà hắn tới..
Ngự Thiên Dương vốn định nói tiếp là Cốc Nhược Vũ làm, nhưng mũi kiếm gần sát cổ của hắn lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm cho lời của hắn vừa ra khỏi miệng nháy mắt liền thay đổi.
Hắn không cần nghĩ ngợi nói là Phượng trọng nam ra tay, hoàng hậu làm
chứng cứ giả, hơn nữa làm thế để cho Huyễn Vũ quốc xuất binh trước,
khiến cho hai nước xảy ra chiến tranh, có thể làm cho mình “Không cẩn
thận” diệt Huyễn Vũ quốc, tất cả đều nói rõ ràng.
Hắn muốn khơi mào chiến tranh, lại còn
muốn lưu mỹ danh, đầu sỏ gây nên để cho người khác đảm đương, hừ! Chuyện quả nhiên như mình dự đoán, Phượng hiên ở trong lòng khinh thường hừ
lạnh một tiếng, buông ngọc tỷ trong tay ra, cởi bỏ h