
thế này cũng giỏi được!? Ô, ô, ô! Người nào đó trong lòng nước mắt
phun.
“Ngày thường, đồ ăn cùng với điểm tâm
của tiểu thư ăn trên cơ bản đều là thiếu chủ tự mình làm.” Phượng Tiêu
đồng tình nhìn ca ca nhà mình giải thích, trong lòng đáng thương thay ca ca hắn lúc điều đến đây thì ngày hôm sau đã bị chủ tử phái đi làm việc, không thể có cơ hội thấy được tình cảm sùng bái của thiếu chủ cùng tiểu thư bọn họ.
Người bên ngoài chịu kích thích hay
không từ trước đến nay không liên quan đến Phượng Hiên, chỉ thấy hắn làm đơn giản bốn món ăn cùng với một loại canh ý bảo hai thị vệ đứng ở một bên vẻ mặt có chút thất thần bưng thức ăn!
“Đem về phòng của ta.” Nói xong hắn liền dẫn đầu đi, chuẩn bị trở về dụ dỗ tiểu Cốc Nhược Vũ cũng chưa ăn cơm
chiều ăn cơm, trong lòng đã bắt đầu tính toán mỗi ngày nên cố gắng đút
cho bé con kia như nào. Uhm, bé con thật sự rất nhỏ gầy, ôm lấy cảm giác không nặng quá vài cân khó mà khỏe được. Hắn muốn chăm cho bé mập mạp
một chút, trong đầu Phượng Hiên hiện lên đứa nhỏ mập mạp. Ha ha, hắn vừa nghĩ đến vừa cười.
Sau khi ăn xong bữa cơm đã không thể
không xem như cơm chiều kia, Phượng Hiên thay tiểu Cốc Nhược Vũ lau
miệng, hai người (Phượng Tiêu, Phượng Địch) thủy chung hầu ở một bên
nhìn chằm chằm hai người (Phượng Hiên, Cốc Nhược Vũ) từ đầu tới đuôi đều mơ mơ màng màng, đứa nhỏ vẫn chưa tỉnh lại nên vẫn không thể lý giải
loại sự tình này tại sao lại phát sinh.
Bỗng nhiên Phượng Địch hỏi: “Thiếu chủ, có nên thỉnh tổng quản phái người thu dọn một gian phòng khách hay không ?”
“Vì sao?” Phượng Hiên ngẩng đầu nhìn sang Phượng Địch hỏi.
“Cho bé ở a!” Phượng Tiêu tiếp lời.
“Bé đương nhiên là phải ở một chỗ với ta! Cho nên không cần phiền toái như vậy!”
” Vậy Bé ngủ thế nào?” Phượng Địch nhịn không được hỏi.
“Đương nhiên là ngủ cùng với ta!” Phượng Hiên cảm thấy kỳ quái, không hiểu đưa mắt nhìn Phượng Địch.
“. . . . .”
” Hiên ca ca dẫn muội đi tắm rửa, sau đó lại ngủ được không!” Phượng Hiên ôm lấy tiểu Cốc Nhược Vũ, nhìn tiểu oa nhi không một chút kiêng dè đây là nơi nào mà ngủ gật ở trong lòng
mình. Hiển nhiên không nghe thấy hắn nói cái gì. Nhưng không nói gì cũng đáp ứng, Phượng Hiên tự tiện coi như được đồng ý, chuẩn bị đi đến chỗ
tắm rửa chuyên dụng của hắn.
Phượng Hiên vừa nói xong, chợt nghe
“Bùm” một tiếng ở bên trong phòng vang lên, Phượng Hiên ôm tiểu oa nhi
đến nơi có thanh âm vừa truyền ta, chỉ thấy Phượng Tiêu từ dưới đất bò
lên cười xấu hổ giải thích:
“Nhất thời sảy chân, không cẩn thận,
không cẩn thận!” Ô, chủ tử nhà hắn lại nữa rồi, nam nữ thụ thụ bất thân
a! Mặc dù là chỉ là bé gái hai ba tuổi nhưng cũng không thể như vậy,
may mắn hắn từ lúc ở phòng bếp đã có chuẩn bị.
Đứng vững, Phượng Tiêu vỗ vỗ tay gọi tỳ nữ hầu ở ngoài cửa lâu tiến vào chỉ thị : ” Mang bé con.. tiểu thư này đi tắm rửa!”
“Dạ!”
“Không cần phiền toái như vậy, dù sao ta cũng muốn đi rửa, cùng tắm rửa là được rồi.”
“Bùm” lại là một tiếng, chẳng qua lần này là Phượng Địch.
“Ngươi cũng sảy chân ?” Phượng Hiên buồn bực.
“Dạ, đúng vậy, thuộc hạ cũng sảy chân !”
“Thiếu chủ, bé con là con gái!” Phượng Tiêu thật sự nhịn không được ngón tay chỉ chỉ đứa nhỏ trong lòng Phượng Hiên .
“Ta đương nhiên biết bé là con gái, sau đó . . . ?” Hắn rốt cuộc muốn nói cái gì? A, Phượng Hiên đột nhiên hiểu rõ rồi.
”Thật là, đang suy nghĩ gì đấy! Bé mới
ba tuổi! Hơn nữa cũng không phải chưa từng tắm rửa qua cho bé!” Nói
xong, Phượng Hiên đem tiểu Cốc Nhược Vũ đưa cho tỳ nữ đứng ở trước cửa
không ngừng dặn dò:
”Cẩn thận một chút, ôm cho tốt đừng để
ngã! Tắm rửa cho bé trăm ngàn lần không được để bé bị đau . . .” “Người
nào đó” bắt đầu dong dài rồi, trong lòng lo lắng cực độ đem bảo bối giao cho người khác chăm sóc.
Trong lòng có chút không tình nguyện, Phượng Hiên nhìn tỳ nữ đem tiểu Cốc Nhược Vũ mang đi, nghĩ nghĩ, hỏi:
“Địch, ta nghe nói lần này Phượng Thiểu
Tiêm phái người thay mua cho đứa bé ba tuổi của nàng ta không ít phục
sức, sau đó tạm để ở chủ trạch của Phượng gia sau này mới phái người
mang về cung đúng hay không?”
“Thuộc hạ nghe nói Thái Tử Phi có phân phó việc này.”
“Ha ha, vậy thì tốt quá, chúng ta hiện tại đi nhìn một cái xem có cái gì thích hợp cho bé con dùng!”
“A? Thiếu chủ, những thứ kia là chuẩn bị cho tiểu công chúa! Không thể tùy tiện động a!” Phượng Địch kinh sợ,
vội vàng khuyên bảo.
“Vậy thì thế nào, ngươi cho rằng vị trí
thái tử ngồi mạo hiểm như vậy, bị người nhìn giống như hổ rình mồi sẽ
bởi vì đồ sơ sinh của tiểu công chúa mà trách cứ ta đây sao?” Phượng
Hiên mày kiếm giương lên, chẳng hề để ý, nghĩ rằng: tiểu công chúa thì
thế nào, cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, vừa xấu lại vừa nát, nào có tư
cách đánh đồng với bé con của hắn! Cái này trước hết phải để cho bé con
của hắn sử dụng, chờ hắn mua mới cho bé con sẽ đem vài thứ kia trả lại
là được rồi! Hừ!
Cứ như vậy, Phượng Hiên lớn gan đến nơi ở của Thái tử phi Phượng Thiểu Tiêm chọn vài thứ tốt nhất trong đống đó,
quần áo xinh đẹp nhất chuẩn bị mặc cho tiểu Cốc Nhược Vũ.
Ép buộc đến sang canh b