
hật
không? Sao mình cảm thấy lo quá. Bọn mình từ trong ra ngoài toàn mùi của bọn ăn mày, lát nữa có khi bị người ta đuổi ra như đám đầu đường xó chợ mất!”
Tôi cũng không thể không lo lắng nhìn Giang Ly. Dưới ánh
đèn đường, trong mắt Giang Ly cũng lộ ra vài phần không chắc chắn: “Cứ
đi đã, mọi việc tính sau!”
Cậu ta dừng lại một chút, đột nhiên
nói một cách tinh nghịch: “Nếu đến lúc đó thật sự có người đuổi đi, mình sẽ che cho các cậu. Hai người ăn sạch đi rồi chạy, không thể để phí
hoài công sức đi đến đấy được!”
Đông Tử vô cùng tự hào vỗ ngực,
giơ ngón tay cái lên khoe khoang: “Yên tâm, sở trường giỏi nhất của anh
đây là chạy, đảm bảo cướp xong con tôm hùm là chuồn luôn.” Cậu ta còn
nhiệt tình hỏi tôi: “Còn cậu, Giản Mỹ Đạt, lúc bỏ chạy cậu sẽ lấy cái
gì?”
Tôi nghĩ một chút, trả lời một câu rất đáng đánh đòn: “Thật nhiều tôm hùm.”
Với câu trả lời hài hước của tôi, mọi lo lắng về vấn đề “có thể ăn bữa cơm
hoàng gia hay không” đã bị cuốn trôi. Dường như tôi trở về độ tuổi có
thể làm những chuyện kỳ quặc mà không phải kiêng nể gì, trong lòng lại
dâng lên một ảo tưởng mơ màng. Dường như giây phút này, bản thân tôi
thật sự chỉ mới 18 tuổi.
Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe sang
trọng lướt qua, đèn cũng bắt đầu được bật nhiều hơn, có tiếng người vang lên đâu đó. Khi bọn tôi đến ngôi biệt thự, tôi và Đông Tử từ từ há hốc
miệng, phải mất mười mấy giây mới có thể tiêu hóa được cảnh tượng trước
mắt.
Trên thảm cỏ được chiếu sáng rực rỡ ánh đèn đặt chiếc bàn ăn dài, tấm khăn trải bàn trắng muốt điểm thêm hoa tươi thơm ngọt ngào bên cạnh ánh nến lung linh. Các vị khách mời quần áo chỉnh tề, đầm dạ hội
cầu kỳ sang trọng làm cho người phụ nữ trang điểm lộng lẫy càng trở nên
chói lóa, ly sâm-panh trong suốt trên tay họ cũng trở thành phông nền
hoàn hảo. Trên khán đài vang lên tiếng đàn violon du dương, xen lẫn vào
đó là tiếng cười nói nhỏ nhẹ. Tất cả diễn ra trong không gian trong lành càng trở nên thi vị.
Tôi và Đông Tử ngây ra, cúi đầu đánh giá bộ đồng phục quê mùa của nhau, chân khựng lại. Tôi cảm thấy không phải có
khả năng bị đuổi ra ngoài, mà khẳng định chắc chắn bọn tôi sẽ bị như
thế!
Giang Ly ngược lại không co rúm như mấy kẻ nghèo hèn chúng
tôi, cậu ta ưỡn thẳng lưng tiến vào trong. Nhưng đi được hai bước, quay
lại thấy tôi và Đông Tử vẫn còn đứng như trời trồng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt sợ hãi, Giang Ly liền cau mày: “Ngây ra đó làm gì? Đi thôi!”
Tôi và Đông Tử do dự một chút, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Giang Ly thấy hai đứa tôi ngây ra ở cửa làm cản trở đường đi thì càng cau mày hơn. Tôi huých huých Đông Tử, nhân lúc tiếng nhạc lớn dần lên tiếng dặn dò cậu ta: “Vào đi, lát nữa cậu tìm cớ giả vờ đau bụng phải về nhà cậu
ta đi vệ sinh, tiếp theo thì chúng ta tùy cơ hành sự, tối nay là cơ hội
tốt.”
Sau đó tôi và Đông Tử cứ nhắm mắt theo Giang Ly tiến vào,
ưỡn ngực bước đi nghênh ngang nhưng thật ra trong lòng đang lo lắng bồn
chồn. Các quý ông quý bà trên thảm cỏ bất ngờ thấy đồng phục học sinh
thì nhìn không chớp mắt, nhưng cũng chỉ hiếu kỳ mấy giây, sau đó mỗi
người lại quay đi tiếp tục trò chuyện. Mọi người có mặt tự do đi lại,
không ai kiểm tra thân phận mấy đứa “trẻ con” chúng tôi. Tôi và Đông Tử
nhẹ cả lòng. Vì thế, vốn đang đói bụng, bọn tôi lao thẳng về hướng món
ăn thơm ngon đầu tiên.
Giang Ly nhìn thấy bố mẹ mình ở đó. Bố cậu ta, Giang Viễn Long chống ba-toong, đeo kính, toàn thân toát ra vẻ học
giả nho nhã. Mẹ cậu ta có dáng vẻ một người phụ nữ mạnh mẽ, ánh mắt quan sát tôi và Đông Tử từ xa đầy sắc bén, có cảm giác rất khó gần. Đôi môi
đỏ thắm của bà nói gì đó vào tai con trai, Giang Ly bình tĩnh đáp lại
mấy câu rồi đi về phía chúng tôi.
Dùng ngón chân cũng đoán được
mẹ Giang Ly đang trách cậu ta đã dẫn chúng tôi tới nơi thế này. Vì vậy
Giang Ly cũng không được vui vẻ cho lắm.
Giang Ly cười với tôi
như không có chuyện gì. Đột nhiên tôi cảm thấy ngượng ngùng, đành giơ
chiếc đũa đựng đồ ăn đã chọn xong tiến đến trước mặt cậu ta nói: “Cậu
đói chưa? Cho cậu này, món nào cũng rất ngon đấy!”
“Cảm ơn!” Giang Ly nhận lấy rồi ăn một cách rất lịch sự.
Đông Tử đã dính chặt vào bàn tiệc quyết không rời nửa bước. Miệng ngâm nga
hát, tôi cười nhạo dáng vẻ không có tiền đồ của cậu ta. Đưa mắt nhìn
những người đẹp xung quanh, tôi tự thấy xấu hổ, cúi đầu chọn rau quả ăn. Mấy ngày gần đây uống nhiều rượu quá, dạ dày không được khỏe nên món ăn nhiều dầu mỡ tôi không dám động vào. Lúc này trước mặt đầy thức ăn ngon mà tôi không có phúc hưởng thụ.
Hai người phụ nữ trung niên đến bên cạnh tôi chọn đồ ăn và dừng lại buôn chuyện. Tôi nghe câu được câu chăng.
“Tôi bảo này, cháu ngoại bà ta đã nhắm được ai chưa? Con gái nuôi của tôi vì bữa tiệc này mà thay đến mười mấy bộ quần áo đấy.”
“Ai mà biết được. Hôm nay nhiều con gái thế này, chắc sẽ có một cô lọt vào mắt xanh chứ nhỉ? Bà ấy cũng vất vả vì đứa cháu quá!”
Hai người phụ nữ đứng cạnh rầm rì một lúc, tôi quay đầu theo bản năng ngắm
các cô gái trang điểm lộng lẫy trên bãi cỏ, trong lòng thầm mắng, người