Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324825

Bình chọn: 8.00/10/482 lượt.

có tiền chắc ảo tưởng mình là hoàng thân quốc thích, học đòi vua chúa

lựa chọn hoàng hậu, thật đúng là nực cười. Tôi cảm thấy coi thường.

Hai phụ nữ trung niên đứng bên cạnh tôi đột nhiên chỉ về phía cổng ngôi

biệt thự: “Mau nhìn đi, cháu ngoại bà ta xuất hiện rồi kìa! Cô gái bên

cạnh cậu ta là ai thế?”

“Nhìn quen quá! Hình như là con gái giám đốc đài truyền hình thành phố.”

Theo ánh mắt của bọn họ, tôi vừa ăn vừa quay đầu nhìn. Một giây sau, miếng

súp lơ xuống đến cổ họng mà tôi quên không nuốt, suýt chút nữa thì mắc

nghẹn.

Cuối cùng thì tôi cũng đã biết hôm nay nhà nào mở tiệc xem mặt quy mô lớn như vậy!

Tôi phát hiện xung quanh mình luôn có thể xảy ra những chuyện bất ngờ, như

thể từ trên trời một chậu máu chó đổ lên người tôi, để từ đó về sau,

cuộc đời tôi luôn gặp phải những trớ trêu.

Ví dụ như sau khi chia tay, Phó Thần lại thích em họ tôi.

Ví dụ như sau khi bị tôi từ chối lời tỏ tình, Khang Tử Huyền lại quay ra

khua chiêng gõ trống, tìm phụ nữ trong thành phố để xem mặt.

Khi

ánh mắt tôi đặt lên người Khang Tử Huyền, anh ta cũng nhìn thấy tôi. Anh ta giật mình, đột nhiên mắt hơi nheo lại, miệng nói gì đó. Chúng tôi

nhìn nhau từ xa, tôi cảm thấy cả hai đều đang cùng nói “Shit”.

Tôi quay người đi, miệng máy móc nhai súp lơ, hận một nỗi không thể nhai

nát gã đàn ông đó như miếng súp lơ này, để trút nỗi buồn bực trong lòng. Theo lý mà nói tôi không nên tức giận, nhưng không biết vì sao trong

lòng tôi lại bùng lên một ngọn lửa khiến cả người sôi lên. Tôi thật sự

muốn mở miệng mắng lớn một tiếng nhưng lại không thể, vì vậy tôi nhai

ngấu nghiến miếng súp lơ để trút giận.

Hai người phụ nữ bên cạnh

đã rời đi, Giang Ly ngẫu nhiên lại gần. Liếc nhìn tướng ăn như không

muốn sống của tôi, cậu ta vừa nhặt càng cua đặt vào trong đĩa vừa hỏi:

“Cậu giận lắm hả?”

Tôi ngây ra, đột nhiên nhớ Giang Ly cũng đã

từng gặp Khang Tử Huyền, tôi còn biên soạn hẳn một câu chuyện giả dối để giải thích mối quan hệ giữa tôi và anh ta, nên đành ậm ừ cho qua

chuyện.

“Xin lỗi!” Cậu ta nhẹ nhàng nói.

“Mình không biết là anh ta đang xem mặt, lại còn dẫn cậu đến…”

Tôi nghiêng đầu theo bản năng nhìn Khang Tử Huyền ở phía xa, còn anh ta

hình như đang cầm ly rượu tán chuyện với mấy cô nàng xinh đẹp. Thật ra

một đôi mắt sáng quắc đang chăm chú nhìn tôi. Tôi cười bất đắc dĩ với

Giang Ly, thở dài nói: “Ai bảo bà chị họ mình lại đi thích một gã lăng

nhăng kia chứ! Người xưa có câu thành ngữ gì ấy nhỉ, oan cái gì hẹp ấy

nhỉ?”

“Oan gia ngõ hẹp.” Giang Ly cười chế giễu. “Cậu giỏi ngữ văn thật đấy!”

Tôi nhét miếng cà chua vào miệng, tự giễu mình: “Đúng đúng, môn toán của mình cũng rất giỏi!”

“Mình được lĩnh giáo rồi.” Giang Ly lém lỉnh. Hai đứa tôi cùng cười phá lên nhưng tâm trạng của tôi chẳng vì thế mà khá hơn.

“Tiểu Ly, qua đây một lát!” Mẹ cậu ta đứng cách đấy không xa cất tiếng gọi.

Giang Ly bước nhanh qua đó. Tôi thu lại nụ cười, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt dõi theo không rời của Khang Tử Huyền. Trong lòng tức giận, tôi lườm một cái rồi gắp miếng súp lơ cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Ánh mắt Khang Tử Huyền thỉnh thoảng lại lướt qua. Không làm thì thôi, đã

làm thì phải đến cùng, tôi vừa ăn vừa uống, đường đường chính chính nhìn anh ta và người đẹp thề non hẹn biển không chớp mắt, trong lòng không

muốn để cho anh ta được thoải mái.

Mỹ nhân tóc xoăn xinh đẹp nói

không ngừng, Khang Tử Huyền thỉnh thoảng mới đáp lại một câu. Tôi thấy

anh ta lấy điện thoại ra nhắn tin, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi. Mấy

giây sau, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Số

điện thoại này dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, nội dung tin nhắn

là: Lên tầng hai. Tôi nhíu mày, xóa luôn tin nhắn rồi cuối đầu tiếp tục

ăn, định sau đó sẽ cùng Đông Tử đi làm việc chính.

Đông Tử đang

vui vẻ ăn, hoàn toàn không chú ý đến sóng ngầm cuồn cuộn nổi lên bên

này. Giang Ly khuôn mặt đầy áy náy nói với tôi, bố cậu ấy đứng lâu quá,

cái chân bị thương chưa lành hẳn không chịu được, mẹ bảo cậu ta đưa bố

về. Tim tôi đập thình thịch. Giang Ly còn đang định nói gì đó thì sắc

mặt Giang Viễn Long tái nhợt. Mẹ cậu ta giục đi nhanh, Giang Ly đành vội vàng bỏ lại một câu “Mình quay lại ngay thôi!” rồi đi luôn.

Nhìn theo bóng cậu ta rời đi, tôi trầm ngâm tính toán xem nên làm thế nào.

Lúc này bà ngoại của Khang Tử Huyền – Vạn Thái quân ung dung bước ra cửa lớn cười sảng khoái, bên cạnh có mấy vị trung niên tiền hô hậu ủng. Bà

ta cười lịch sự, thỉnh thoảng tiếp chuyện vài lời. Thấy Khang Tử Huyền

và giai nhân thướt tha bên cạnh, hai mắt bà ta sáng lên, mỉm cười bước

đi.

Nhìn thấy bà ngoại, sắc mặt Khang Tử Huyền chẳng khá lên chút nào, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc y hệt bộ tú lơ khơ. Nói chuyện

chưa được hai câu, thấy cháu không hứng thú, bà ngoại liền quay sang trò chuyện thân thiết với mỹ nhân tóc xoăn. Người đẹp nhận được sủng ái rất hãnh diện, e thẹn mỉm cười trả lời.

Khang Tử Huyền cứ nhìn tôi

mãi. Môi anh ta mím lại, mặt căng ra, có lẽ đang tức giận vì tôi đến làm hỏng chuyện xem mặt tốt đẹp