
gười chiếc áo trong màu hồng phấn, bên
ngoài khoác thêm một chiếc áo tím than, Tinh Nhi ở bên giúp nàng sửa sang lại
xiêm y thì bên ngoài phòng đã vang lên thanh âm của Tần má má.
Bà bước vào, vừa liếc mắt thấy Khương Đông Ly đã ăn mặc
chỉnh tề, một nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt béo tròn trăng trắng của
bà, “Cách cách, người thật là đẹp a! Chúng ta mau đi thôi, phúc tấn đang đợi
người cùng ăn sáng, thuận tiện cho người mặc thử giá y*. Từ sáng sớm hôm
nay, Thiên Tú phường đã sai người mang đến một bộ hỉ phục cùng mũ phượng, khăn
đội đầu tuyệt đẹp!” (*giá y: đồ cưới)
Thiên Tú phường là cửa hiệu vật liệu kiêm may mặc lớn
nhất nhì thành Bắc Kinh này, vải vóc của họ tinh xảo tuyệt mỹ, tay nghề khéo
léo, chuyên phụ trách các mối làm ăn với quan lại và phú hộ quý tộc.
Tuy nói đại bối lặc chỉ nạp cách cách làm tiểu
thiếp, nhưng phúc tấn và Vương gia làm sao có thể đồng ý tổ chức hôn lễ cho
cách cách sơ sài được, hai người khăng khăng xuôi theo những nghi thức hôn lễ
cưới xin chính thất bình thường để tiến hành, tận sức biến nàng trở thành một
tân nương tử xinh đẹp nhất, việc này coi như một chút tâm ý của họ muốn bồi
thường cho nàng!
Nghĩ đến đây, Tần má má khẽ thở dài trong bụng. Không
hiểu tại sao mà đại bối lặc lại để một nữ nhân xinh đẹp, khờ dại lại hiền lương
như vậy làm tiểu thiếp, uổng phí cách cách năm xưa đã cứu hắn một mạng, còn chờ
đợi hắn nhiều năm như vậy!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện của chủ tử,
phận làm hạ nhân không được phép can thiệp! Chuyện này tới tận bây giờ, chỉ có
thể cầu nguyện ông trời phù hộ, để cho cách cách có thai, sớm sinh quý tử với
đại bối lặc, có lẽ là còn cơ hội để xoay chuyển.
“Tần má má, không phải là đi ngay sao?” Khương Đông Ly
nhẹ giọng gọi.
Tần má má lúc này mới định thần lại, đi trước dẫn
đường cho cách cách và Tinh Nhi đi đến Tương Uyển nơi Lan phúc tấn đang đợi.
Từ trong Tương Uyển thấy Khương Đông Ly đi vào, Lan
phúc tấn ngay lập tức nở nụ cười ôn nhu, mừng rỡ gọi to: “ Ly nhi, mau lại ăn
sáng đi, đến đây ăn cùng ngạc nương, sáng nay ngạc nương đặc biệt sai người nấu
cháo hạt sen mà con thích ăn nhất.
Khương Đông Ly vừa nghe, trên mặt xuất hiện một nụ
cười ngọt ngào, hạnh phúc, nàng vui vẻ đi đến ngồi xuống bên cạnh Lan phúc tấn,
nũng nịu nói: “Cảm ơn ngạc nương.”
Lập tức, một nha hoàn bên cạnh dâng lên một bát
cháo hạt sen nóng hổi.
Khương Đông Ly cầm thìa, lấy một ít cháo đưa vào
miệng. “Cẩn thận nóng nha! Ăn từ từ thôi!” Lan phúc tấn ở một bên yêu thương lo
lắng, đau lòng nhìn Khương Đông Ly ăn với vẻ mặt thõa mãn hài lòng.
Mặc dù Đông Ly không phải là nữ nhi do chính bà sinh
ra, nhưng nhiều năm qua, nàng đã mang lại cho bà nhiều sự ấm áp bất ngờ và thú
vị. Bà chỉ có hai đứa con trai, mà không có con gái nào, đây vẫn là điều
hối tiếc suốt bao năm trong lòng bà. Cũng không phải là Đức Tuyển và Đức An
không tốt, chẳng qua là con trai khi trưởng thành rồi luôn phải chăm chú lo cho
sự nghiệp của bản thân, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hầu hạ bà.
Nhưng con gái thì không giống như vậy! Từ xưa tới nay,
mẹ và con gái lúc nào cũng thân thiết như tri kỉ, bà rất cảm tạ ông trời đã
mang Đông Ly đến ban cho Đa La Duệ vương phủ. Mặc dù lúc trước là do muốn xung
hỷ chữa căn bệnh quái ác kia cho Đức Tuyển mới phải cưới Đông Ly vào cửa, nhưng
trải qua nhiều năm nay, bà đã thật tâm yêu thương Đông Ly nhưng đứa con gái cho
chính mình sinh ra.
Cũng bởi vây, bà không đành lòng thấy Đông Ly chịu
đựng thương tổn và ủy khuất, chuyện Đức Tuyển cứ một mực khăng khăng đòi nạp
Đông Ly làm thiếp khiến cho bà làm phận ngạc nương cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tuy
bà không thể thay đổi quyết định của đứa con trai ngang tàng bá đạo, nhưng bà
có thể giúp cuộc sống sau này của Đông Ly có nhiều hạnh phúc!
Cho dù là làm tiểu thiếp của Đức Tuyển, vị trí của
nàng ở Đa La Duệ vương phủ tuyệt đối không thay đổi! Lan phúc tấn tự thề nguyện
với lòng mình. Bà đã quyết tâm, chỉ cần bà còn sống một ngày, thì Đông Ly vĩnh
viễn là đứa con gái bà yêu thương nhất, trong tương lai cho dù Đức Tuyển cưới
một nữ nhân khác làm phúc tấn thì địa vị của Đông Ly trong vương phủ mãi mãi không
bị ảnh hưởng!
Lòng Lan phúc tấn cứ tràn ngập tâm sự như vậy, bà dịu
dàng nhìn Đông Ly ăn sáng xong.
Sau khi mấy nha hoàn thu dọn xong, Lan phúc tấn truyền
cho tất cả lui xuống, chỉ để lại Tần má má.
“Tần má má, giúp ta đem bộ mũ áo phượng lại đây, cho Đông
Ly thay thử ta xem.” Lan phúc tấn phân phó Tần má má.
“Phải nhìn thử coi còn chỗ nào chưa phù hợp để còn sai
người sửa lại cho sớm.”
“Dạ, phúc tấn!” Tần má má trả lời, đi vào nội đường
lấy ra một bộ hỉ phục, mũ phượng cùng khăn trùm đầu đỏ thẫm.
“Ly nhi, con lại đây mặc thử cho ngạc nương ngắm nào!”
Lan phúc tấn ôn nhu gọi nhẹ.
Khương Đông Ly nhìn bộ hỉ phục lộng lẫy sang trọng
tuyệt đẹp, cũng không có chút cảm giác vui sướng, trái lại trong lòng nàng đang
sợ đến chết. Mặc vào bộ quần áo kia, có nghĩa là nàng đã trở thành tiểu thiếp
của đại ca. Nhưng mà… nhưng mà hắn toàn làm ra những