
hông thể thờ ơ được nữa, tim hắn nhói lên từng hồi đau đớn, “Ta biết.” Hắn khẽ
thở dài, nhoài người lên phía trước, kéo nàng lại gần bên cạnh mình, đắp lên
người nàng một tấm chăn mỏng, sau đó cúi đầu hôn nàng thật sâu.
Nàng lại bắt đầu sợ hãi, thân thể nhỏ nhắn xinh
đẹp run rẩy.
“Đừng làm nữa, cầu xin ngươi.”
“Ngoan... Đừng sợ.” Đức Tuyển nhẹ nhàng vuốt ve mái
tóc của nàng. “Tối nay ta sẽ không chạm vào ngươi nữa, có thể có một việc nhất
định ngươi phải biết.”
Nàng vội vàng gật đầu, chỉ cần hắn không làm chuyện
này nữa, cái gì nàng cũng nghe hắn!
“Lần đầu tiên của bất kì nữ nhân nào cảm thấy một chút
đau đớn là điều không thể tránh khỏi, về sau nhất định sẽ không đau nữa.” Hắn
nói xong có chút xấu hổ.
Không biết tự khi nào bản thân hắn lại cứ như một phụ
nữ đã có chồng, từng trải qua mọi thứ, nghiêm túc dạy dỗ, giải thích cho nàng
như thế? Với lại hắn đối xử với nàng vô cùng ôn nhu dịu dàng, chuyện này trước
đây chưa từng có, nếu tên Dận Kỳ biết được, hẳn nhất định kinh ngạc đến há hốc
miệng, nói không nên lời.
“Về sau?” Khuôn mặt trắng bệch khẽ lên tiếng thì thầm.
“Ý của ngươi nói còn có thể có lần thứ hai?”
Đức Tuyển thấy nàng trừng mắt sửng sốt, không thể nhịn
cười. “Không chỉ có lần thứ hai, còn có thể có lần thứ ba, lần thứ tư, thậm chí
là vô số lần.”
Vô số lần?
Khương Đông Ly cảm thấy mình sắp ngất đi, những giọt
nước mắt long lanh như những hòn bi ve lăn lăn trên gương mặt non nớt. “Không
cần! Không cần! Ta không muốn ngươi lại làm như vậy với ta!” Nàng khóc rấm rức.
“Hãy nghe ta nói này.” Đức Tuyển kiên nhẫn, “Ngươi sắp
trở thành tiểu thiếp của ta, việc này không thể tránh khỏi, và phận làm thê
thiếp phải biết thỏa mãn được nhu cầu cho nam nhân của mình.”
Khương Đông Ly ban đầu giật mình hoảng hốt, sau đó
nghiêm túc trả lời:” Ta không muốn làm tiểu thiếp của ngươi, những chuyện trước
đây ta đã đồng ý với ngươi coi như chưa hề xảy ra.”
Đức Tuyển nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú trầm
xuống, ánh mắt cũng trở nên u ám hung tợn, cả người hắn toát ra một cơn
thịnh nộ dữ dội.
“Việc này ngươi không thể tự quyết định được!” Hắn
lạnh lùng nói. “Vừa rồi ta đã đoạt đi trinh tiết của ngươi, ngươi đã là người
của ta, ngoại trừ ta sau này sẽ không ai muốn cưới ngươi nữa, tốt nhất ngươi cứ
ngoan ngoãn chờ đến khi trở thành tiểu thiếp của ta!”
Khương Đông Ly cho dù khờ dại như thế nào cũng
nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của hắn, mặc dù trong lòng không muốn, cũng
chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nàng thật sự rất sợ hắn! Đôi lông mi dài khẽ
chớp chớp, hai mắt cụp xuống, nàng không dám tiếp tục nhìn về phía đôi mắt tràn
ngập tức giận của hắn.
Nhìn bộ dáng ủy khuất đáng thương ủy khuất của nàng,
Đức Tuyển tự dưng có chút mềm lòng. Dù sao nàng cũng là một tiểu nữ nhân, vừa
trải qua lần đầu hoan ái* đầy kinh hãi, có lẽ hắn không nên đối với nàng quá hà
khắc. (* hoan ái là xx đấy ạ =”=)
Hắn xoay người bước xuống giường, mặc quần áo của
mình, chỉnh trang gọn gàng, sau đó hắn bước tới ngồi bên mép giường, đưa tay
kéo lại tấm chăn cho nàng.
“Ta phải về phòng, những việc xảy ra tối nay không
được nói cho ai biết!” Hắn thấp giọng ra lệnh. Hắn không muốn A mã và ngạc nương
cho rằng hắn có tình cảm với nàng. Cho nên mới sớm cảnh cáo nàng.
Đối với hắn mà nói, thích nàng cũng không có nghĩa là
yêu nàng, còn nữa kế hoạch chu toàn của hắn nhất định sẽ không mâu thuẫn với
lời hẹn ước 10 năm kia.
Hai tay Đông Ly túm chặt lấy chăn kéo sát vào
người, lặng lẽ gật đầu.
“Hãy nhớ kỹ, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi và Đức An
thân mật cùng một chỗ.” Đức Tuyển cúi người xuống, thì thầm vào tai nàng nhắc
nhở, “Cũng không được phép cho hắn chạm vào ngươi, biết chưa?”
Nàng vẫn như trước, ngoan ngoãn gật đầu.
“Tốt lắm, hi vọng lúc nào ngươi cũng biết nghe lời như
vậy.” Đức Tuyển mỉm cười hài lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, rồi mới
quay người rời đi.
Hắn đi rồi, Khương Đông Ly mở to mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn
nhìn về phía đầu giường. Làm sao bây giờ? Nàng thật sự rất sợ nha! Nàng
không muốn làm tiểu thiếp của Đức Tuyển đại ca, vừa rồi hắn mới làm chuyện rất
khủng khiếp đối với nàng, nhưng nàng cũng không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì
như vậy nàng sẽ không được gặp A mã và ngạc nương yêu thương, còn có Đức An ca
ca, Tinh Nhi, Tần má má và rất nhiều người khác nữa!
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được mùi vị của ưu sầu và
phiền não, nghĩ tới nghĩ lui, không biết trải qua bao lâu, cuối cùng nàng mệt
mỏi ngủ thiếp đi.
Qua hôm sau, Đông Ly tỉnh giấc thật sớm.
Một phần vì thân thể đau nhức, giấc ngủ không
được thoải mái, một phần vì nàng phải phi tang vết máu dính ở trên giường trước
khi Tinh Nhi vào.
Nàng không hiểu tại sao mình lại chảy máu, chỉ biết là
ngàn vạn lần không thể để Tinh Nhi nhìn thấy vết máu này.
Sau khi thu thập xử lý gọn gàng, thì vừa đúng lúc Tinh
Nhi mang nước rửa mặt vào phòng, thấy nàng đã rời khỏi giường, Tinh Nhi mỉm
cười nói: “Cách cách, người dậy thật sớm a!”
Khương Đông Ly khẽ cười gượng, chờ Tinh Nhi hầu hạ
nàng rửa mặt và chải tóc.
Nàng mặc vào n