
i! Không đi, tôi liền báo cảnh sát,
tôi chắc chồng cô không muốn thấy vợ mình lại đi quấy rối đàn ông chứ?"
Đừng trách anh quá vô tình, mà là anh cũng không chịu được cô quấy rầy thêm lần nào nữa rồi.
Thành thật mà nói, anh không hiểu qua nhiều năm như vậy rồi, vì sao chỉ vì vô tình gặp nhau ở nhà hàng, cô liền bám lấy anh như vậy?
Coi như hôn nhân của cô ta không hạnh phúc, bị chồng hành hung, cũng không nên tìm anh chịu trách nhiệm chứ!
Nghĩ như vậy, chẳng biết tại sao, trong lòng Tề Thiệu Khải cảm thấy mơ hồ
cảm giác có chuyện gì đó, nhưng lại không nói ra được là chuyện gì?
Mà Trầm Tương Vân vừa nghe thấy nhắc tới chồng mình, bỗng dưng lùi lại,
trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, quả thật không dám tiếp tục dây dưa, giống
như con thỏ giật mình hoảng sợ nhảy thật nhanh.
Thấy cô ta cuối
cùng cũng chịu rút lui, lúc này Tề Thiệu Khải nhẹ nhàng thở dài, nghĩ
đến Đường Dĩ Kỳ vẫn còn ở trong nhà chờ mình, nhanh chóng đi vào nhà,
cảm giác khó hiểu trong lòng nhanh chóng biến mất.
"Độc Nhãn, mi
nói xem bọn họ đang nói gì?" Núp sau cửa sổ phòng khách lén quan sát đôi nam nữ đang nói chuyện với nhau ở ngoài cổng, Đường Dĩ Kỳ lẩm bẩm hỏi
mèo mập.
"Meo meo ——" Móa! Lâm Bắc cũng không phải Thuận Phong
Nhĩ, làm sao biết? Ở đây lo lắng, sao không học theo Lâm Bắc với Tiểu
Mi, trực tiếp xông ra đánh nhau, gọi người đàn ông kia là ông xã? Không
cần phải sợ!
Lấy cái đuôi hung tợn phẩy vào bắp chân cô, Độc Nhãn dùng ánh mắt tà ác nghiêng nghiêng nhìn người phụ nữ này, trong mắt màu xanh lục của mèo tràn đầy khinh thường.
"Này, ánh mắt của mi là
sao?" Phát hiện ánh mắt mèo mập đầy vẻ coi thường, Đường Dĩ Kỳ không
khỏi chu miệng lên kháng nghị, vẫn không quên trả thù dùng chân chọc nhẹ vào bụng béo của nó.
"Meo meo ——" Móa! Bụng Lâm Bắc là bụng Tể
tướng, chọc hỏng bụng tôi thì cô đền nổi sao? Liếc mắt một cái, Độc Nhãn không chịu yếu thế nâng chân trước lên cào cô, miêu trảo tung ra vô
cùng nhanh chóng.
Thấy thế, Đường Dĩ Kỳ bật cười, cuối cùng rụt chân về, lực chú ý lần nữa quay lại trên hai người ngoài cổng.
Cũng không biết bọn họ đã nói những gì, đột nhiên thấy Trầm Tương Vân kích
động bổ nhào ôm lấy Tề Thiệu Khải kêu gào, làm cô thoáng chốc sửng sốt,
trong lòng tính ghen tuông dâng trào, không còn có tâm trạng để nhìn
nữa, nhanh chóng rời cửa sổ tới ghế sofa ngồi xuống, ngẩn người ra tim
đập mạnh và loạn nhịp, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Meo ô. . . . . ." Giống như hiểu rõ tâm tình của cô, ngoài dự đoán từ trước đến
giờ Độc Nhãn kiêu ngạo đã đi tới bên người cô, dùng khuôn mặt mũm mĩm
của nó cọ nhẹ vào chân cô.
Móa! Lâm Bắc sẽ huấn luyện người làm thành người chung tình, đừng lo lắng á!
"Độc Nhãn, mi đang lo lắng cho ta sao?" Khom lưng đem đại mèo mập ôm vào
lòng, Đường Dĩ Kỳ vuốt ve bộ lông của Độc Nhãn, trong mắt có chút bất
an."Bạn gái cũ của chủ nhân mi vừa xinh đẹp lại có khí chất, nếu cô ấy
muốn cướp chủ nhân ngươi thì làm sao bây giờ? Thật sự ta so ra kém cô
ấy, một chút lòng tin ta cũng không có a. . . . ."
Móa! Chủ nhân Lâm Bắc? Là người làm của Lâm Bắc nhá!
Đầu tiên là kêu vài tiếng khó chịu, sửa cách “nói sai” của cô, bỗng dưng
hai chân Độc Nhãn hướng trước ngực của cô đáp một cái, sau đó lại phát
ra tiếng kêu thỏa mãn.
Ừ, hai cái này của cô không tệ, lớn nhỏ
vừa phải, vừa mềm mại lại có co dãn, không thua Tiểu Mi của Lâm Bắc. Lâm Bắc tin chắc về điều này thì người làm cũng có cùng cảm nhận như Lâm
Bắc, nếu Lâm Bắc yêu thích mùi của Tiểu Mi, người làm nhất định cũng sẽ
thích điều này ở cô, yên tâm đi!
Đường Dĩ Kỳ thật sự không cách
nào hiểu được ngôn ngữ mèo của Độc Nhãn, cũng không nhận thấy đôi chân
của nó đang đặt trước ngực mình, tự mình lâm vào bất an đến mất hồn, cho đến khi trên sofa bị lõm xuống, hơn nữa còn khẽ gọi tên cô...
"À? Anh, anh vào từ lúc nào?" Đột nhiên thức tỉnh chỉ thấy khuôn mặt gần sát mặt mình, cô không khỏi sợ hết hồn.
"Mới vừa." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt hơi có chút bất an, Tề Thiệu
Khải khẽ hỏi: "Ngay cả anh đi vào cũng không biết, đang suy nghĩ điều
gì?"
"Không có, không có a!" Lặng lẽ, tầm mắt nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện trực tiếp với anh.
Ai. . . . . . Cô sao lại không biết xấu hổ mà nói ra nỗi bất an cùng ghen tuông đối với Trầm Tương Vân được?
Kia thật mất thể diện!
"Nói dối!" Không cho trốn tránh, đầu tiên Tề Thiệu Khải thở dài một cái, sau đó cầm tay nhỏ bé của cô lên vuốt ve, giọng nói thật nhẹ nhàng: "Dĩ Kỳ, anh biết nhất định em đang bất an, nhưng em yên tâm đi, anh cùng cô ấy
đã là chuyện quá khứ, không thể nào nối lại được."
Cho dù cô
không nói, anh cũng hiểu được tâm trạng của cô, hơn nữa còn chủ động
tiêm thuốc an thần cho cô, muốn cô không cần lo lắng!
Nghĩ như vậy, Đường Dĩ Kỳ có chút cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn nhịn không được nói: "Cô ấy, cô ấy rất đẹp. . . . . ."
"Vậy thì sao?" Nhướng mi, Tề Thiệu Khải chăm chú nhìn cô."Anh cảm thấy so với cô ấy em còn đẹp hơn."
"Nói điêu!" Học giọng điệu vừa nãy của anh, Đường Dĩ Kỳ bật cười.
A. . . . . . Cô tin mình không xấu, có thể khôn