
g biết xấu hổ mà nói mình
là một mỹ nhân xinh đẹp thanh tú, nhưng nếu so với bạn gái cũ của anh,
bất kỳ người sáng suốt nào cũng đều nói anh nói dối.
"Anh không
nói điêu, trong mắt anh, quả thật so cô ấy em đẹp hơn." Anh cực kỳ
nghiêm túc nói một cách chân thành, hoàn toàn không có một chút nào đùa
giỡn.
Thấy anh thực sự nghiêm túc, ngược lại Đường Dĩ Kỳ sửng sốt một chút, ngay sau đó gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và cảm động, làm bộ
vỗ vỗ bả vai anh, cố ý trêu: "Được rồi! Em chắc chắn cấu tạo mắt anh có
tật, nhưng loại tật này lại lấy lòng em, nên em tuyệt đối không cho anh
đến bệnh viện chữa trị đâu."
Không nhịn được bật ra thành tiếng
cười, Tề Thiệu Khải kéo cô vào trong ngực ôm chặt, mà Độc Nhãn bị ép
chặt đến không chịu nổi giữa hai người, thật nhanh nhảy ra khỏi ngực
Đường Dĩ Kỳ, nhe răng trợn mắt đối với hai người và kêu ——
"Meo
meo ——" Móa! Hai người các ngươi ở trước mắt Lâm Bắc làm bậy? Lâm Bắc đi tìm Tiểu Mi để cho các ngươi nhìn, chớp mù mắt của các ngươi!
Khó chịu liếc hai người một cái, Độc Nhãn như một làn khói chạy ra ngoài
không thấy bóng dáng, bỏ lại hai người không biết xấu hổ đang nhìn nhau
bằng ánh mắt nóng bỏng.
Mặc cho mèo yêu rời đi, trên ghế sa lon,
Tề Thiệu Khải lẳng lặng ôm cô, giống như đang suy nghĩ gì trầm mặc một
hồi, mới chậm rãi nói: "Muốn nghe một chút quá trình anh lớn lên cùng
với chuyện của cô ấy không?"
Ngước mắt nhìn anh có vẻ lạnh lùng
nhưng hình như đang cố đè nén cảm xúc, Đường Dĩ Kỳ hiểu anh đang muốn
mời cô bước vào thế giới nội tâm của anh, lập tức trong lòng không khỏi
một hồi kích động, dịu dàng vuốt khuôn mặt của anh, nhẹ giọng mỉm cười,
"Nếu như anh đồng ý nói."
Cánh tay ôm cô càng siết chặt hơn, Tề
Thiệu Khải tựa như sắp xếp lại suy nghĩ nên trầm ngâm một lát, rốt cuộc
thấp giọng mở miệng ——
"Anh là con ngoài giá thú!" Nhanh chóng
liếc xuống người trong ngực mình một cái, chỉ thấy cô khẽ mở to đôi mắt
kinh ngạc, không có bất kỳ phản ứng nào khác, lúc này mới âm thầm thở
phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Lúc mẹ anh còn trẻ yêu một người ca sĩ, vì muốn ra nước ngoài học tập âm nhạc, đã bỏ rơi mẹ anh, mẹ anh rất yêu
ông ấy, cũng vì vậy mà càng hận vô cùng, tám tháng sau khi ông ấy rời
đi, mẹ anh chưa cưới nhưng vẫn sinh ra anh."
"Anh. . . . . . Biết cha ruột là ai không?" Cũng không ngờ thân thế của anh là như thế, Đường Dĩ Kỳ không nhịn được tò mò hỏi.
"Mẹ chưa từng nói cho anh biết, anh cũng không có hứng thú biết." Lắc đầu
một cái, Tề Thiệu Khải giống như đang nói chuyện của người khác."Mẹ vì
công việc, từ nhỏ đem anh về nam bộ cho bà ngoại nuôi, một năm không
được mấy lần trở về gặp anh, từ nhỏ sống nương tựa vào bà ngoại, tình
cảm rất tốt, anh cho là anh có thể bình thản lớn lên như vậy, công việc
thuận lợi, tiền lương mỗi tháng có thể mang về hiếu kính bà ngoại, nhưng mà. . . . . ."
Giọng nói bỗng dưng dừng lại, đột nhiên anh không nói nữa, sắc mặt vì nhớ tới chuyện đã qua trở nên trắng bệch, thậm chí
hô hấp còn dồn dập, khiến Đường Dĩ Kỳ có chút bận tâm, bởi vì cô biết
sau hai chữ "Nhưng mà", hẳn là một đoạn làm anh thương tâm.
"Anh cứ từ từ nói, không nên gấp." Nhẹ nhàng vuốt lưng anh, cô dịu dàng trấn an.
Vẻ mặt cô ấy là quan tâm, Tề Thiệu Khải cảm kích cười một tiếng, hít một
hơi thật sâu, tâm tình vững vàng, lúc này mới nói: "Nhưng mà khi anh
mười hai tuổi, người cậu gần như đã mất liên lạc đột nhiên mang theo vợ
con về nhà bà ngoại, nhà bà ngoại không nhiều phòng lắm, con của cậu chỉ có thể ở cùng phòng với anh, thế nhưng hắn lại muốn ở một mình một gian phòng, cậu mợ chẳng những không ngăn cản, còn giúp hắn, hi vọng anh
biến đi, trong nhà suốt ngày cãi vã không ngừng, cuối cùng nơi đó không
còn có chỗ cho anh nữa."
Nghe đến đây, trong lòng Đường Dĩ Kỳ cảm thấy chua xót, bởi vì đại khái cô đoán được chuyện tiếp theo, lại không biết làm như thế nào để an ủi anh.
Mà Tề Thiệu Khải lại khẽ run rồi kể tiếp, thần sắc thẩn thờ lộ ra một nụ cười ——
"A. . . . . . Em tin không? Chỉ là bởi vì sự phân biệt giữa cháu nội và
cháu ngoại, cuối cùng bà ngoại vẫn lựa chọn cháu nội, thông báo với mẹ
tới đón người cháu ngoại đã cùng sống nương tựa lẫn nhau mười hai năm
với bà đi, trong cuộc đời anh bà là người phụ nữ quan trọng đầu tiên bỏ
rơi anh." Giọng nói khàn khàn, đôi mắt ngân ngấn.
Anh nghĩ, vĩnh viễn không quên được ngày đó, bị bà nói "Nơi này không có phòng cho con ở, bà thông báo mẹ con tới đón rồi".
"Thiệu Khải. . . . . ." Giọng nói khàn khẽ gọi, từ thanh âm cùng vẻ mặt của
anh, Đường Dĩ Kỳ có thể cảm giác được nỗi thương tâm của Tề Thiệu Khải
khi mới mười hai tuổi, lập tức tròng mắt cũng không khỏi đỏ, lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, hy vọng có thể cho anh một chút ấm áp.
Cảm nhận được hơi ấm từ cô, Tề Thiệu Khải khẽ run lên, ngay sau đó trở tay
cầm chặt tay cô, thấp giọng tiếp tục nói: "Sau đó anh ở cùng với mẹ, mặc dù anh với mẹ không tình cảm lắm, nhưng trong lòng mỗi đứa trẻ luôn
khẩn cầu tình thương của mẹ, mặc dù mẹ chưa từng đối tốt với anh, khi
tâm tình tốt thì coi anh như không khí; t