Old school Easter eggs.
Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324301

Bình chọn: 8.00/10/430 lượt.

giọng nói cũng to hơn:

“Chuyện gì là chuyện gì? Bây giờ hai người có thâm thù đại hận à, không thể tới

thăm cậu ấy được sao? Lần trước cậu ấy đợi cô hai ngày mà cô cũng không tới,

cậu ấy không nghe lời tôi, cứ thích xuất viện làm thằng điên vùi đầu vào công

việc, bây giờ thì hay rồi, cậu ấy là người đầu tiên có kiểu họp còn nằm ngay ra

phòng họp!”

“Tôi không phải bác sĩ, đi cũng không thích hợp, phiền anh gửi lời hỏi thăm tới

anh ấy vậy...” Nhan Nặc giữ chặt trái tim đang kích động của mình, bình tĩnh

nói.

“Không phù hợp cái chết tiệt ấy! Từ bao giờ cô trở nên máu lạnh vô tình thế

này? Cô còn không hiểu sao? Em gái tôi chết rồi, nó đã là quá khứ rồi, cô mới

là hiện tại của Đoàn Dịch Sâm! Lẽ nào... cô không thể tha thứ cho cậu ấy sao?”

Lâm Vũ Triết nói xong liền dập máy, anh dựa vào cửa phòng bệnh, tay lần sờ

thuốc lá trong túi, nhớ ra đây là bệnh viện nên cố kiềm chế. Anh biết lời nói

của anh có phần kích động, biết rõ là không phải lỗi sai của Nhan Nặc nhưng

không kiềm chế được cảm xúc, mọi thứ rối tung hết cả lên, dường như ông trời

đang trêu ngươi vậy.

Anh khác hoàn toàn với anh cả, anh hai, khi còn nhỏ mẹ anh đã giao Vũ Hàm cho

anh. Cô gái nhỏ tết bím tóc hai bên đáng yêu như búp bê, lúc nào cũng gọi “anh

ba, anh ba” ngọt xớt, anh đi đâu cũng thích dẫn cô bé đi cùng, thân mật tới mức

người ngoài không biết đều tưởng rằng đó là cô bạn gái bé nhỏ của anh.

Thực ra, đâu phải anh không mong thế chứ?

Nhưng Vũ Hàm lớn lên và nói cho anh biết cô ấy đã thích người khác, chính là

cậu bạn thân Đoàn Dịch Sâm chơi cùng với họ từ nhỏ đến lớn. Mặc dù trong lòng

không cam tâm nhưng một người là em gái mà anh yêu quý, một người là anh em,

anh có thể làm gì được chứ? Chỉ biết chúc phúc cho họ thôi. Ai biết được mộng

đẹp ngắn ngủi, Vũ Hàm mắc bệnh tim bẩm sinh giống mẹ anh, trong một đêm lạnh

giá, cô bé luôn đi theo anh và nói: “Anh ba, hút thuốc nhiều không tốt cho sức

khỏe đâu” rồi rời xa anh, chuyện này là cú sốc rất lớn với anh và Đoàn Dịch

Sâm.

Sau đó là sự xuất hiện của Nhan Nặc.

Duyên phận luôn là những câu chuyện thần kỳ.

Ban đầu Dịch Sâm nói với anh rằng đã gặp một cô gái khóa dưới giống Vũ Hàm đến

bảy, tám phần, anh không tin. Cho đến khi gặp Nhan Nặc, anh mới chắc chắn. Chỉ

là Nhan Nặc thích cười, thích nghịch hơn Vũ Hàm, tự nhiên họ chuyển tình cảm

của mình dành cho Vũ Hàm sang Nhan Nặc. Anh hiểu rõ điều ấy nhưng Dịch Sâm thì

lún quá sâu.

Nhìn bạn thân đang nằm trong bệnh viện, mặt cắt không còn giọt máu, anh khẽ thở

dài, nỗi đau ban đầu do không rõ ràng mới tạo nên cục diện không thể cứu vãn

như hiện nay, trách ai được đây?

Nhan Nặc không chú tâm kể từ khi nhận được điện thoại, cô bắt đầu chải đầu, mặc

quần áo rồi đi làm, cả một ngày cô không biết mình đang làm gì nữa.

Sắp tới giờ tan ca, Phương Lỗi tới gõ cửa phòng Tần Phóng đã mở sẵn: “Sếp, tôi

phải tới thành phố đó một chuyến, công ty xây dựng đưa sai nguyên liệu, bên đó

đang rối tung cả lên. Có điều, cậu cũng đừng làm thêm muộn quá, phương án chúng

ta đưa ra, khách hàng cũng đồng ý rồi, cứ từ từ mà làm.”

“Ừ, biết rồi.” Tần Phóng vẫn vùi đầu vào giữa đống bản vẽ, ngẩng lên thấy Nhan

Nặc còn ngồi đó, anh nói: “Nhan Nặc, ở đây không còn việc gì nữa, cô về trước

đi.”

“Hả? Không sao, sếp Tần, dù sao tôi cũng không có việc gì, vẫn còn một số tài

liệu khách hàng chưa sắp xếp xong, tôi làm xong rồi về cũng được, thêm một buổi

về muộn nữa cũng có sao đâu.”

Thực ra cô sự một mình về nhà lại nghĩ ngợi linh tinh, cảm giác cô đơn sẽ gặm

nhấm trái tim cô, thà làm việc để đầu óc không nghĩ ngợi.

Cứ thế, người trong, người ngoài đều lặng lẽ làm việc, thỉnh thoảng vang lên

tiếng gõ bàn phím hoặc tiếng giở sách. Lúc hai người hoàn thành công việc và ra

ngoài thì gió thổi ầm ầm, báo hiệu mùa đông lạnh sắp đến, người qua đường vội

vã.

Nhan Nặc kéo cao cổ áo khoác, đột nhiên cảm thấy hơi ấm lan dần trên vai, cô

ngẩng đầu, hóa ra Tần Phóng đã cởi áo khoác lên người cô, anh chỉ mặc chiếc áo

sơ mi đen mỏng manh.

Tần Phóng không nhìn Nhan Nặc, anh nhìn dòng người qua lại trên đường rồi nói:

“Muộn rồi nên chắc nhiều nơi đã đóng cửa, chẳng còn gì ngon mà ăn rồi.”

Thấy Tần Phóng không biết chọn nơi nào, đột nhiên cô nhớ ra một nơi, bèn đề

nghị: “Sếp Tần, trước đây luôn để anh phải trả tiền, hay là lần này để tôi mời

anh? Nhưng địa điểm tôi chọn, lại phiền anh làm lái xe rồi.”

“Hả?” Tần Phóng chau mày nhìn cô rồi gật đầu: Tình cảm tốt thế.”

Nhan Nặc dẫn Tần Phóng tới phố đồ ăn vặt bên con phố đối diện với cổng sau

trường đại học T, ở đây đông người, phần lớn đều là thanh niên. Trở lại phố cũ

khiến Nhan Nặc rất hưng phấn, mỗi khi không khí lạnh về, những món ăn nóng hổi

ở đây lại là món cả sinh viên trường đại học T thích nhất, vừa ngon vừa rẻ.

Tần Phóng nhìn xung quanh, thành phố đêm sáng đèn như ban ngày, liền hỏi: “Cô

thích nơi này à?”

“Sếp Tần, anh... không thích à?”

Sắc mặt Nhan Nặc có vẻ lo lắng. Cô nhìn bộ trang phục cao cấp của anh, chắc anh

không quen tới những nơi thấp bé, bình dân thế này, cô hỏi: “H