
hư thế, nhưng không, sự bắt
đầu của cuộc gặp gỡ lại là một sai lầm đẹp đẽ.
Vì thế, cô cố gắng để trái tim mình bình lặng.
Mấy hôm sau, mọi việc
đúng như Mai Tử Hy dự đoán, văn phòng và công ty con của Thịnh Thế đã ký hợp
đồng, Phương Lỗi và đối tác đã bàn bạc cơ bản các điều khoản, chỉ đợi Tần Phóng
về quyết định là xong. Tin này khiến cả văn phòng sôi lên sùng sục, ai cũng
hưng phấn, đương nhiên, ngoại trừ Nhan Nặc.
Thực tế, Nhan Nặc đang suy nghĩ xem mình có nên đổi công việc không, cô không
biết Đoàn Dịch Sâm làm thế để làm gì, thực sự là vì danh tiếng của văn phòng
Tần Phóng trong giới thiết kế hay là vì bản thân mình? Cô nghĩ rất lâu nhưng
vẫn do dự không quyết, cô gọi điện cho Tư Thần, từ trước tới giờ cô ấy vẫn luôn
là quân sư tình cảm của cô.
Trong điện thoại, Tư Thần bắt đầu tiến hành giáo dục EQ cho Nhan Nặc.
“Đang tốt thế đi làm gì? Không phải cậu nói làm việc ở đó vui lắm sao? Cái tên
họ Đoàn kia đâu phải là chủ của cậu, anh ta cũng đâu có ăn thịt cậu, chẳng qua
chỉ là tên người yêu cũ thôi mà, cậu sợ cái gì chứ? Nếu cậu mà rời đi thì không
chừng anh ta còn nghĩ là vì anh ta đấy. Sau đó anh ta lại không ngừng theo đuổi
cậu, không phải như thế sẽ lãng phí thời gian sao? Hơn nữa, mọi người đều sống
trong một thành phố, gặp mặt nhau cũng chẳng phải việc gì kỳ lạ, quan trọng là
tâm trạng của cậu, chỉ cần cậu thản nhiên đối mặt với anh ta thì cậu mới có thể
bước ra khỏi bóng tối.”
“Nói thì nói như thế nhưng tớ luôn cảm thấy không thoải mái...”
“Có cái gì mà không thoải mái chứ? Cứ coi như người dưng là được rồi. Huống hồ
đó cũng chỉ là suy đoán của cậu, có gặp mặt hay không còn chưa chắc. Tổng giám
đốc của công ty lớn nếu chỉ biết cả ngày quấn quanh đàn bà thì cũng chả ra gì.”
Nhan Nặc cứng họng, đúng thật, nếu Đoàn Dịch Sâm mà làm việc thì cũng là một kẻ
điên cuồng.
“Có thể cậu nói đúng.”
“Cái gì mà có thể chứ. Lời tớ nói chính là chân lý. Yên tâm đi, mặc kệ anh ta
là Godzilla hay quái thú, cậu phải bình tĩnh, tháng sau tớ đến rồi, đến lúc đó
chị đây sẽ làm chỗ dựa cho cậu.” [Godzilla: quái vật khủng long
đột biến hư cấu của Nhật Bản.'>
Cứ như thế, Nhan Nặc tạm thời không nghĩ tới chuyện bỏ việc nữa, Tần Phóng cũng
về rồi. Hai hôm đầu, lúc đi làm mặt anh lúc nào cũng sa sầm như Bao Công, không
chỉ tính xấu mà nói chuyện cũng đầy ác ý, bộ dạng luôn là “một kẻ khó gần”.
Nhan Nặc đoán lần đi Mỹ này của anh chắc chắn không vui vẻ, ngay cả điện thoại
cũng ném đi rồi thì còn vui vẻ gì chứ? Có điều những chuyện này đều là chuyện
riêng, cô không có quyền hỏi, chỉ an phận làm tốt công việc của mình, cứ coi
những lời mắng của anh là nhạc giao hưởng, yên ổn qua một tuần nữa.
Cuối cùng cũng đến ngày ký hợp đồng, địa điểm là phòng họp của tổng công ty
Thịnh Thế.
Lần hợp tác này đối với Thịnh Thế mà nói thì không là gì, nhưng đối với văn
phòng của cô lại là một dự án lớn. Tần Phóng, Phương Lỗi đều đi rồi, ngoài luật
sư đi cùng còn có Nhan Nặc.
Lần này bước vào đây cảm giác của cô hoàn toàn khác. Đã đổi người ở quầy lễ
tân, Tiểu Quân cười tươi như hoa không biết đã điều đi đâu rồi, không ai quen
cô cũng tốt, dù sao thì thời gian qua đi, vật đổi và sao cũng dời.
Lúc cánh cửa phòng họp bật mở, không nhìn thấy bóng Đoàn Dịch Sâm, cô thở phào,
không lâu sau, lại nhìn thấy bóng một người quen, là Khổng Tư Niên - thư ký cũ
của Đoàn Dịch Sâm, cô lại chau mày.
Có điều, nửa năm trước Khổng Tư Niên được điều lên làm tổng giám đốc công ty
con, sắc mặt anh rất bình thản, lịch thiệp bắt tay mọi người rồi hàn huyên vài
câu, sau đó đi vào phòng họp.
Lúc nghỉ giữa giờ, Nhan Nặc ra ngoài hít thở không khí cho thoải mái một chút.
Đúng, Tư Thần nói không sai, cô là một kẻ nhát gan, cô sợ Đoàn Dịch Sâm đột
nhiên xuất hiện vì các tế bào chuẩn bị chiến đấu trong người cô nói với cô rằng,
cô vẫn không thể buông ba năm khắc cốt ghi tâm ấy.
Cô hít sâu, đang định đi vào thì phát hiện Khổng Tư Niên đã đứng cách đó không
xa từ lúc nào rồi.
Khổng Tư Niên nói: “Cô Nhan!”
Nhan Nặc sững lại một lúc rồi mới đáp: “Thư ký Khổng... À không, phải gọi là
Tổng giám đốc Khổng chứ, mặc dù hơi muộn nhưng vẫn chúc mừng anh được thăng
chức.”
Khổng Tư Niên cười nói: “Cảm ơn, chẳng qua chỉ là thay đổi cách xưng hô thôi
mà. Lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ trời, tôi vẫn sống tốt.” Nhan Nặc cảm thấy không khí có phần ngột ngạt nên
chỉ muốn mau chóng tìm cách thoát thân.
“Tổng giám đốc, anh ấy...” Khổng Tư Niên ngập ngừng muốn nói gì đó.
Tần Phóng bước ra ngoài và gào lên: “Nhan Nặc, cô để tài liệu của tôi trong
file nào thế hả? Sao tôi tìm không thấy?”
“Vâng, tôi tới đây.” Nhan Nặc thở phào rồi quay sang xin lỗi Khổng Tư Niên:
“Xin lỗi, tôi vào trước đây.”
Cô vội vã bước vào trong, tiếng giày vang lên, cô không muốn Khổng Tư Niên nhắc
tới Đoàn Dịch Sâm.
Khổng Tư Niên nhìn theo bóng cô rồi thở dài, anh đã để ý họ yêu nhau thế nào,
không ngờ lại tới bước này, thật không biết phải nói gì nữa.
Đợi ký hợp đồng xong, Khổng Tư Niên gọi điện thoại tới phòng tổng giám đốc ở