Teya Salat
Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324102

Bình chọn: 8.5.00/10/410 lượt.

nói chuyện điện thoại có nhắc tới,

tôi nghĩ chắc vẫn đang bàn bạc, không biết có thành công không nữa.”

Mai Tử Hy nói vậy khiến sự hưng phấn của mọi người lên tới cực điểm, Thịnh Thế

là một tập đoàn lớn, có thể hợp tác với họ đúng là có tiền đồ rộng lớn.

Chỉ có Nhan Nặc quá ngạc nhiên, khó khăn lắm cô mới gượng cười được, sao ở chỗ

nào cũng có mặt anh ấy thế?



Mưa tí tách rơi, thành

phố phồn hoa thoáng ẩn hiện trong màn mưa.

Nhan Nặc chán nản đứng ở một góc bên cạnh bến xe buýt trung tâm thành phố, đứa

bé cô dạy gia sư sắp thi cuối kỳ rồi nên thời gian ôn tập kéo dài hơn, lúc cô

đến, trời mới âm u, vậy mà lúc về đã mưa lất phất đầy trời rồi.

Người trên xe buýt đông nghịt, cô không thích tranh giành với người khác. Nhưng

tiền bắt taxi cũng tương đương với tiền đi dạy thêm rồi, như thế không phải là

tay không về vườn sao? Cô buồn bã đứng dưới mái hiên của mấy ngôi nhà cạnh

đường, nhìn dòng người đến rồi đi, thầm nghĩ sẽ đợi thưa người một chút rồi

lên. Haizz, cô biết mình khá cố chấp mà.

Người qua người lại, mưa cũng không ngớt, dòng người cũng không giảm, vẫn đông

đúc, náo nhiệt.

Mấy hôm nữa là Giáng sinh rồi, trung tâm thành phố đã có một cây thông Noel cao

to, bên trên treo đầy những món quà đủ màu sắc, trên cửa sổ của những cửa hàng

cũng thắt đầy ruy băng. Không biết có phải do cô nhìn nhầm hay không mà các đôi

tình nhân trên phố như nhiều hơn, các chàng trai ôm eo các cô gái, họ che chung

một chiếc ô, chốc chốc lại ghé tai thì thầm, cảm giác vô cùng ấm áp.

Nhan Nặc lại thở dài, cô không mong muốn có người đàn ông cho cô một chỗ dựa,

chỉ cần mang cho cô mượn một cái ô là tốt lắm rồi. Bất giác cô nhớ lại lời của

thầy Từ hai hôm trước, ông nói ông dạy rất nhiều sinh viên, nhưng chưa thấy ai

sống cuộc sống theo quy tắc của tăng ni như cô, giảng đường, nhà ăn, ký túc, ba

nơi nối thành một đường, cuộc sống đơn giản và nhạt nhẽo. Nói xong, thầy còn

chủ động giới thiệu đối tượng cho cô, cô cười rồi chuyển chủ đề, né tránh mọi

thứ. Mặc dù bạn bè đại học đều thành đôi thành lứa hết, chắc do duyên phận của

cô chưa tới, không gặp được người hợp với mình, có miễn cưỡng cũng không được.

Mùa đông ở thành phố này lạnh lẽo hơn ở quê cô rất nhiều, thêm mưa phùn lạnh

cóng nên mọi thứ xung quanh dường như đông cứng trong hơi lạnh. Ban nãy cô bị

ướt hết tóc, bất giác lại hắt xì hơi, cô vội quấn khăn lên ngang mặt. Đợi thêm

một lúc nữa, nhìn đồng hồ đã thấy sắp mười giờ, cô do dự rồi đội mũ áo măng tô

lên, định xuyên mưa mà đi, thầm nghĩ lần này có đông cô cũng cố sống cố chết mà

chen lên, đột nhiên có người vỗ vai cô, ngẩng đầu thì thấy một chiếc ô, cô giật

mình, quay sang nhìn, hóa ra là anh ấy.

Sao anh ấy lại ở đây?

Đoàn Dịch Sâm mặc một chiếc áo măng tô đen dài, bên trong là áo len cổ chữ V

màu nhạt, đang che một chiếc ô màu đen, dáng anh đứng thẳng trong mưa gió trông

càng hấp dẫn, thảo nào bao nhiêu người phải nghiêng ngả, điều quan trọng hơn

là, anh đang che ô cho cô, bỗng chốc cô cảm thấy hơi choáng váng.

“Sao không mang ô, đang đợi xe à?” Giọng nói Đoàn Dịch Sâm vang lên lạnh lùng.

“Ừ, em vừa dạo phố, đang định bắt xe về trường.”

Nhan Nặc nói dối không chớp mắt. Cây cần vỏ, con người cũng cần thể diện, đây

là lời nói dối vô hại, cô không muốn người khác nghĩ mình là người tính toán

như thế.

“Để anh đưa em về, mưa càng lúc càng to, bị cảm sẽ không tốt đâu.”

Ban nãy Đoàn Dịch Sâm không bóc mẽ Nhan Nặc, thực ra anh thấy cô đứng đây đợi

xe lâu lắm rồi, nhìn dáng vẻ cô đợi xe có phần buồn cười, nghĩ lại lần trước

tại buổi giao lưu cô cố ý ở lại để về cuối cùng, chắc cô không thích chỗ đông

người. Nhìn thấy gương mặt cô ấy bị khăn che mất phân nửa, ánh sáng trước mắt

anh bỗng tối lại, bước chân đã đi lên phía trước nhanh hơn cả trái tim.

“Thế này sao được?” Nhan Nặc nhẹ nhàng từ chối.

“Đàn anh chăm sóc đàn em một chút thì có gì không phải chứ? Chúng ta cùng học

thầy Từ, cũng là duyên phận phải không? Cho anh một cơ hội làm người tốt đi.”

Đoàn Dịch Sâm ăn nói rất khéo khiến người khác cũng cảm thấy dễ chịu.

Nhan Nặc cúi đầu nói: “Vậy em không khách khí nữa, đàn anh tốt bụng.”

Thực ra trong lòng cô đã vui sướng tới mức sắp nở hoa rồi, không những được

ngồi xe miễn phí, lại còn có sứ giả cấp cao bảo vệ thế này, trái tim cô mãn

nguyện lắm rồi.

Lúc lên xe, tay cô vẫn dính ít nước mưa, lúc thắt dây an toàn còn cầm trượt,

Đoàn Dịch Sâm thấy vậy liền cúi người giúp cô. Có điều sự “tiếp xúc thân mật”

thế này khiến trái tim nhỏ bé của cô đập liên hồi, trai đẹp trong lòng có thể

bình tĩnh được sao? Cô thấy hận chính mình, bây giờ cô mới biết hóa ra mình

cũng là một kẻ si tình, có một chốc lát mà đã bị phong độ ngời ngời của anh hút

hồn.

Sau khi đưa cô về trường, anh còn thể hiện sự manly của mình bằng cách che ô

cho cô về tới ký túc, làm bao nhiêu người phải ngưỡng mộ.

Về tới phòng, cô còn bị ba cô bạn cùng phòng hỏi cung rất nghiêm tắc, Liên

Nguyệt cười gian nói: “Khai thật thì được khoan hồng, từ chối thì chịu hình

phạt nghiêm khắc, ngoan ngoãn khai hai ngư