
ông muốn chuyện này sảy ra, em muốn dù xa nhau chúng ta vẫn luôn nghĩ về nhau trong nụ cười chứ không phải nước mắt…”
“Khánh Đan, anh xin lỗi…nhưng xin em đừng trao tình cảm của em cho ai, tình cảm đó, chỉ thuộc về một mình anh thôi!”
“Hải Nguyên, em xin lỗi…”
Thời gian… giống như hình ảnh của người mẹ vứt bỏ đứa con mình ở một nơi xa lạ rồi vội vàng bỏ đi, dù chúng có kêu gào khóc lóc cũng không hề quay lại. Cố gắng chạy đuổi theo thời gian nhưng thời gian trôi đi cứ như là biến mất và thứ còn lại là nỗi cô đơn đến đắng lòng.
Khánh Đan nhìn ra bầu trời đầy tuyết rơi, mọi thứ vẫn như hai năm trước, khi cô mới sang đây, không có gì thay đổi cả. Cô đưa tay hứng lấy những bông tuyết đang rơi, chúng rơi vào lòng bàn tay cô rồi từ từ tan ra thành nước. Hải Nguyên đã đứng sau cô từ bao giờ, anh đưa tay nắm lấy tay cô lặng lẽ nhìn cô. Cả hai cùng bước ra bầu trời đầy tuyết, tình yêu của cô và anh tựa như một vòng tròn luân hồi vậy, từng khắc từng khắc lặp lại, giống như hai năm trước, hai người cũng nắm tay nhau dạo tuyết. Nhưng khi ấy là bắt đầu một tình yêu, còn bây giờ là kết thúc tình yêu ấy!
“Á!!!” Khánh Đan kêu lên rồi cả người ngã xuống nền tuyết trắng, Hải Nguyên nắm tay cô không đỡ cô lên mà cũng theo cô ngã xuống, cả hai quay sang nhìn nhau bật cười, mặc kệ những bông tuyết đang rơi trên khuôn mặt cứ như vậy để cái lại truyền vào cơ thể nhưng đôi bàn tay nắm chặt tay nhau vẫn ấm áp.
“Nào, anh cõng em vào nhà!” hải Nguyên nói rồi đứng dậy kéo cô đứng lên, phủi những bông tuyết vương trên quần áo.
“Em muốn anh bế em!”
Hải Nguyên nhìn cô khẽ mỉm cười rồi nhấc bổng cô lên bế trong vòng tay mình chầm chậm đi vào nhà. Đây có lẽ là lần cuối cùng anh bế cô như thế này, là lần cuối cùng để anh tận hưởng cảm giác có cô bên cạnh.
“Tối nay…em ngủ ở phòng anh được không?”
Anh im lặng không nói gì, vòng tay anh ôm chặt cô hơn chầm chậm đi vào nhà.
Hải Nguyên nhìn Khánh Đan ngủ rất yên bình nhưng anh lại không thể nào ngủ được, anh đã từng đánh mất cô, cũng đã từng cố gắng mà trân trọng lần tái hợp này nhưng vẫn là chia tay, cuối cùng cô vẫn lựa chọn rời xa anh. “Anh đáng lẽ đã khiến cho em hạnh phúc, em cho anh hiểu thế nào là hạnh phúc, là đau khổ… Anh sẽ để em đi nhưng xin em đừng quên anh…anh nhất định sẽ đưa em trở về bên anh…”
Sáng sớm Khánh Đan tỉnh dậy thấy Hải Nguyên vẫn đang nhìn cô, cô không biết là anh mới dậy hay là cả đêm qua anh vẫn thức nữa, đêm qua trong vòng tay anh cô lại có thể ngủ yên bình đến như vậy, còn anh, phải chăng anh đã thức cả đêm? Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, sống mũi, lông mày và nhìn anh rất lâu mới ngồi dậy.
“Em đi đây!” Cô nói rồi nhìn Hải Nguyên vẫn ngồi yên trên giường không hề bước xuống.
“Em sẽ đi thật sự đó!”
“…”
“Hải Nguyên!”
“Em đi đi!”
Khánh Đan nghe bà Ngọc Vân gọi từ dưới nhà nhưng vẫn chần chừ chưa muốn đi, bà đã về mấy hôm nay, bà biết cô quyết định như vậy cũng chỉ đành chấp nhận. Cuộc đời bà ngày xưa cùng chị gái yêu một người đàn ông, bây giờ lại cùng muốn một đứa con dâu, cũng thật là chớ chêu!
“Lẽ nào một cái ôm, một cái nắm tay tạm biệt cũng không thể sao?”
“Anh đã bảo em đi đi cơ mà! Đừng làm phiền anh nữa!”
Khánh Đan nhìn Hải Nguyên, ánh mắt cô dường như đã mất đi thứ ánh sáng long lanh, mất đi sự vui vẻ, đờ đẫn quay đi.
Khánh Đan xách vali ra khỏi nhà, tuyết càng rơi nhiều hơn, cái lạnh buốt đến thâu xương nhưng cô lại không còn chút cảm giác nào cả. Cô quay lại nhìn ngôi nhà một lần cuối rồi quay đi. “Hải Nguyên, cảm ơn anh thời gian qua đã yêu thương em. Cảm ơn anh đã cho em một hồi ức đẹp như vậy. Em sẽ ghi nhớ nó suốt đời không quên…”
“Nếu bây giờ anh nắm tay em, anh sợ mình sẽ không khống chế được bản thân mà giữ em lại không chịu buông ra. Hôm qua anh ôm em cả một đêm, thứ anh cảm nhận được trong vòng tay anh chỉ là một thân hình gầy gò đầy xương xẩu…anh chợt nghĩ việc giữ em lại phải chăng là một gánh nặng, là sự đau khổ dành cho em. Em đã dũng cảm đến với anh nhưng chỉ trong phút chốc em đã mất đi ánh sáng trong đôi mắt lấp lánh, đôi môi mất đi tiếng nói cười ríu rít, cơ thể tròn trịa trở nên khô xác. Cái gọi là tình yêu của em chính là những khó khăn thử thách, những dằn vặt giữa ân và tình, khổ sở gấp trăm nghìn lần anh. Anh cảm thấy xấu hổ, bên anh chỉ mang lại cho em đau khổ dằn vặt…Anh để em đi không có nghĩa rằng sẽ quên em, sẽ chấp nhận chịu thua…”
“Hai năm… nếu nói về đoạn trước cuộc đời em, nó quá ngắn ngủi và vô nghĩa…lần đầu tiên quen anh cho tới lúc mình mở rộng đôi vai bó hẹp và bắt đầu yêu, thậm chí yêu sâu sắc, sâu sắc đến nỗi em không nhìn thấy chính bản thân mình anh nữa…mỗi một giây, mỗi một khắc trôi qua như cứa vào tim em vậy.” Giữa sân bay đông người cô cảm thấy bản thân mình không còn tồn tại nữa. Người bước lên sân bay là cô nhưng cũng chẳng phải cô nữa.
Hải Nguyên ngồi trên giường rất lâu, rất lâu rồi đột nhiên anh ngồi bật dậy lao vào giữa bầu trời đầy tuyết bên ngoài cứ thế chạy miệng không ngừng gọi tên Khánh Đan cho đến khi ngã xuống đường và không còn cảm giác gì nữa. “Quay lại đi…quay lạ