
i đi… Trần Khánh Đan, anh không muốn em đi…”
(Việt Nam)
Khánh Đan bước xuống sân bay, cảm nhận không khí của quê nhà, cuối cùng cô đã trở về rồi. Hai năm qua, không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ, cô mơ mình trở về Việt Nam tay trong tay cùng Hải Nguyên hạnh phúc, nhưng giờ mới biết chỉ có giấc mơ là đẹp còn sự thật thì luôn tàn khốc. Hai năm, mọi thứ xung quanh dường như chưa hề thay đổi. Hải Minh đã đợi cô từ lâu nhìn thấy cô trở về anh rất vui vẻ mà ôm lấy cô:
“Cuối cùng em đã trở về, anh rất nhớ em!”
Hai dòng nước mắt từ trên khóe mi cô rơi xuống, chẳng hiểu sao Khánh Đan không thể nói lên lời, cô tự nhắc bản thân mình đây mới là sự thật, hai năm qua chỉ là một giấc mộng…
“Sao nhiều người vậy?” Khánh Đan đứng giữa đường đầy người qua lại. Từng người, từng người lướt qua trước mặt cô, thậm chí đi xuyên qua cô mà không hề hay biết cô vẫn bước đi.
Uỵch!!!
“Á…” Một người con trai va phải cô khiến cô ngã xuống đất, khi nhìn lên cô thấy anh đang đứng trước mặt cô, khuôn mặt không cảm xúc như thể anh không hề quen cô.
“Hải Nguyên!” Khánh Đan vội đứng dậy chạy theo anh, nhưng anh vẫn đi xa dần cô, càng ngày càng xa… Tiếng chuông vang lên cô quạnh…tiếng lá cây xào xạc trong gió, mọi người biến mất chỉ còn lại một mình cô đứng giữa một màu trắng xóa….
“Đừng đi…Hải Nguyên!”
Khánh Đan bật dậy sau cơ mê, cả người ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu đêm rồi cô mơ về anh, mơ những giấc mơ như này, mỗi lần tỉnh dậy là mỗi lần cảm giác trống rỗng. Rời xa anh gần hai tháng nhưng Khánh Đan vẫn chưa hề thích ứng được với cuộc sống này, mỗi ngày dài trôi đi không nhìn thấy anh, không nghe tin tức gì về anh.
“Khánh Đan.” Bà Ngọc Lan từ bên ngoài bước vào bật đèn lên khiến cô nheo mắt lại nhất thời không thích ứng được ánh sáng đột ngột.
“Mẹ, sao mẹ chưa ngủ?”
“Mẹ không yên tâm, mấy hôm nay con ốm đêm nào cũng mê sảng.” Bà nhìn cô âu yếm. “Con gây đi nhiều quá!”
“Mẹ con không sao mà.” Khánh Đan nhìn bà trấn an, mấy hôm nay bà đã vất vả vì cô ốm rồi, cô cảm thấy thật có lỗi.
“Mẹ thật có lỗi với con!” Bà nói rồi ôm cô vào lòng.
“Mẹ, đây là việc con nên làm.”
“Đứa con gái ngốc nghếch, nào con ngủ đi, tối nay mẹ ngủ lại với con.” Bà nói rồi cùng Khánh Đan nằm xuống giường, cô nhìn bà khẽ mỉm cười rồi cũng nhắm mắt lại.
“Em muốn xem phim tìm lại kí ức.”
“Trong phim đó có một thứ thuốc có thể xóa trí nhớ. Nếu một ngày nào đó chúng ta xa nhau, em sẽ cho anh uống thuốc đó rồi em cũng sẽ uống để xóa hết tất cả những kí ức thuộc về hai ta. Khi đó, chúng ta sẽ quay trở lại lúc chưa yêu nhau, lúc chưa có gì cả, tình cảm cũng bị xóa nhòa, lúc đó chúng ta sẽ quên đi đối phương, những kỉ niệm vui buồn cũng không còn nữa…thỉnh thoảng, sẽ có ngững ngày trái tim nhói đau mà không biết tại sao.”
“Em lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi đấy! Dù kí ức của anh có bị mất anh vẫn sẽ tìm em và vẫn sẽ yêu em.”
“Thật không? Anh hứa nhé!”
“Ừ, anh hứa!”
Lời anh nói hôm đó vẫn vang bên tai cô rất rõ ràng, chính rạp chiếu phim này, chỗ ngồi này, cũng là bộ phim này, cô và anh đã xem đi xem lại nó đến chục lần chỉ vì chiều theo sở thích của cô. Mỗi lần xem cô đều khóc rưng rức vì nhân vật nữ trong phim thật đáng thương, mỗi lần như vậy anh đều nói cô hâm nhưng lại lấy khăn lau nước mắt cho cô rồi đọc lại đoạn hội thoại của nhân vật nam dành cho nhân vật nữ trong phim “Cho dù kí ức của anh bị mất hết anh vẫn sẽ tìm được em và vẫn sẽ yêu em.” Mỗi lần nghe anh nói cô lại bật cười vui vẻ, vì cuối cùng hai nhân vật chính vẫn sẽ trở về bên nhau.
“Khánh Đan.” Hải Minh gọi cô mấy lần cô mới quay sang nhìn anh.
“Em sao thế? Có phải thấy không khỏe không?”
“Em không sao!”
“Em không thích xem phim này sao? Ngày trước lần nào phim này công chiếu lại em đều đi xem mà.”
“À, hôm nay em cảm thấy hơi mệt, hay chúng ta về trước đi.” Khánh Đan nói rồi nhìn anh, cũng may, trong rạp chiếu phim khá tối nên anh không nhìn thấy những giọt nước còn vương trên khóe mắt cô.
“Ừ, vậy chúng ta về thôi.” Hải Minh nói rồi cùng Khánh Đan ra khỏi rạp chiếu phim.
Hải Minh cùng Khánh Đan đi bộ trên con đường về nhà, trời mùa xuân mưa lất phất anh cầm ô đi bên cạnh cô tạo lên một khung cảnh khá lãng mạn khiến mấy cô bé đi đường cũng phải quay lại nhìn rồi mong ước có một người con trai đẹp trai như vậy che mưa cho mình. Có lẽ họ thấy cô gái đi dưới ô kia thật hạnh phúc, nhưng hạnh phúc hay không chỉ bản thân người trong cuộc mới có thể hiểu được.
Khánh Đan về nước một thời gian thì nhận được thông báo lớp cấp ba tổ chức họp lớp, cô cùng Thảo Vân và Nhật Lệ đến. Năm nay lớp cô đã xin trường cấp ba cho phép tổ chức họp lớp tại trường cũ. Mọi người ai ai cũng đều đã tốt nghiệp đại học và đi làm cả, có người thành giám đốc công ty này, có người cũng là trưởng phòng công ty kia, tất cả đều thành đạt. Nhiều năm qua đi mọi người đều đã trưởng thành và có những nét khác nhưng khi gặp nhau vẫn nghịch ngợm, thích trêu nhau như ngày xưa. Những người bạn thân của cô không có gì thay đổi, Nhật Lệ vẫn vậy, sau khi vào công ty Hải Minh làm việc vẫn giữ tính cách tùy tiện, nhưng Hải Minh