
o? Cô có thể có lỗi với bản thân mình hay với bất kì ai nhưng bà thì không thể, người nhà họ Dương thì không thể. Cô mắc nợ họ, họ nuôi cô trưởng thành, yêu thương cô và cũng hi vọng cô trở thành con dâu của nhà họ Dương, vợ của Hải Minh. Giữa cô và Hải Minh tuy không nói thành lời nhưng luôn được hiểu ngầm đó chính là hôn ước.
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Em…Hải Nguyên, em muốn về Việt Nam.” Khánh Đan ngập ngừng nói, nhìn sắc mặt anh từ lo lắng bỗng trở lên cứng đờ trong phút chốc rồi lại trở lại bình thường.
“Chẳng phải em hứa sẽ ở lại đây rồi sao?”
“Em vẫn cảm thấy bản thân mình không phù hợp với cuộc sống ở đây. Em vốn dĩ không thuộc về nơi này.”
“Vậy cũng được, anh sẽ chuẩn bị hành lí, chúng ta cùng trở về Việt Nam.” Anh nói rồi dịu dàng ôm cô. “Em muốn ở đâu, chúng ta sẽ cùng đến đó!”
“Không.” Khánh Đan nói rồi khẽ đẩy anh ra. “Chỉ một mình em trở về thôi.”
“Em nói vậy là có ý gì?”
“Em…chính là…”
“Không, đây không phải là suy nghĩ của em!” Hải Nguyên nhìn ánh mắt Khánh Đan liền ngăn không cho cô nói tiếp.
“Hải Nguyên, chúng ta có duyên mà không phận. Năm đó em không nên sang Mỹ, chúng ta càng không nên quay lại với nhau. Thời gian hết rồi, em phải trở về với cuộc sống của mình.”
“Ai?”
“Hả?” Khánh Đan khó hiểu nhìn anh.
“Ai bắt em phải làm như vậy? Là mẹ phải không? Bây giờ anh gọi cho mẹ!” Hải Nguyên nói rồi định lấy điện thoại ra gọi nhưng Khánh Đan đã ngăn anh lại.
“Đừng! Hải Nguyên, em xin anh đừng làm như vậy. Cứ coi em là người qua đường trong cuộc đời anh thôi được không? Hay coi em là kẻ bạc tình đáng ghét cũng được. Duyên phận giữa chúng ta hết, ai đi đường nấy!”
Hải Nguyên buông điện thoại xuống thẫn thờ nhìn cô đứng dậy ra khỏi phòng.
“Hải Nguyên, em xin lỗi! Mẹ là người nuôi em trưởng thành, em không thể không nghe lời mẹ, Hải Minh là người đã nhặt mạng sống em từ vỉa hè về, em không thể tổn thương anh ấy, em đành làm tổn thương anh thôi. Làm tổn thương anh cũng như em đang tổn thương chính bản thân mình vậy, cảm giác ấy còn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Rồi anh sẽ sớm quên em thôi…”
Hôm sau Khánh Đan tỉnh dậy đã gần trưa. Hải Nguyên giờ này chắc đã đi làm, cô đứng dậy mở cửa sổ ra, một luồng khí lạnh táp thẳng vào người. Ngoài kia tuyết đang rơi, mùa đông đến thật rồi! Mới hôm qua còn chút ấm áp, hôm nay đã lạnh đến mức này, do cô chỉ biết đến hơi ấm Hải Nguyên mang lại nên không để ý trời lạnh hay thời tiết vốn luôn thất thường như vậy? Rất nhanh thôi, cô sẽ không còn được ngắm tuyết nữa. Rất nhanh thôi, cô phải rời xa nơi này…
Buổi tối, Hải Nguyên đi làm về nhìn thấy Khánh Đan đang ngồi trong phòng ăn dường như đang đợi anh, anh nhìn cô một cái rồi bỏ lên phòng. Khánh Đan thở dài lặng lẽ ăn cơm.
“Hai đứa lại giận nhau à?” Dì Mari thấy vậy liền hỏi.
“Không có gì đâu dì.” Khánh Đan không ngẩng đầu lên chỉ khẽ đáp rồi tiếp tục ăn cơm. Bát cơm trên tay bị cô gẩy đi gẩy lại đến lạnh ngắt, dì Mari lắc đầu rồi lấy bát cơm trong tay cô và đưa cho cô một bát canh ấm.
“Cháu uống canh đi, cơm nguội cả rồi ăn sao được.”
Khánh Đan nhìn dì gượng cười nói: “Cháu không ăn nữa đâu, dì cứ ăn đi.” Rồi đứng dậy lên phòng.
Bà Mari thấy Hải Nguyên và Khánh Đan cãi nhau nhiều nhưng chưa bao giờ thấy hai đứa mặt lạnh với nhau như vậy, chuyện có vẻ nghiêm trọng, bà nên gọi Ngọc Vân về thôi.
“Anh đang làm gì thế?”
Hải Nguyên đang đọc tài liệu thì thấy Khánh Đan bước vào, anh không trả lời chỉ nhìn cô.
“Em đợi anh về ăn tối sao anh về rồi lại bỏ lên phòng ngay? Sao anh cứ tránh mặt em? Thời gian của em không còn nhiều, anh không thể để em nhìn thấy anh nhiều hơn một chút sao?” Cô nói rồi từng bước lại gần anh, ôm lấy anh. Cô không biết mình có ích kỷ không, chính cô nói lời chia tay nhưng bản thân lại không kiềm chế được mà muốn gần anh, muốn nhìn anh, cô sợ sau này mãi mãi không được nhìn anh như thế này nữa.
“Chẳng phải em luôn muốn rời khỏi nơi này, muốn trở về bên Hải Minh sao? Cuối cùng em vẫn lựa chọn như vậy còn gì?”
“Vì em là người dễ thích ứng. Vì em là người có thể mở lòng với bất kì ai, vì em là người không hề ngần ngại khi nói thích hay yêu nên em mới dễ dàng mà rời xa anh và có người mới!”
“Anh nói gì vậy?”
“Anh như một thằng ngốc, chấp nhận để em tổn thương, để em bỏ rơi…”
“Anh nói lung tung gì vậy? Anh hiểu vì sao em phải làm như vậy mà.”
“Không, anh không hiểu, anh cũng không muốn hiểu!” Hải Nguyên cố chấp nhìn cô.
“Hải Nguyên…”
“Em không thấy mình quá đáng sao? Sao em luôn như vậy?” Hải Nguyên tức giận đẩy cô xuống, bản thân anh cũng đè lên người cô không cho cô cựa mình.
“…”
“Anh đã để em đi mà không oán thán…vậy đêm nay em hãy chiều anh một lần cuối cùng đi…” Anh nói rồi hôn ngấu nghiến lên môi cô dường như để trừng phạt cô, cũng dường như đang trách móc cô, trái tim anh bây giờ rất đau, rất đau, môi anh cũng cảm thấy vị mặn chát, nước mắt của hai người dường như hòa lẫn nhau.
“Em xin lỗi…Hải Nguyên…” Khánh Đan nói rồi đẩy anh ra.
“Tại sao? Em chẳng phải luôn nói yêu anh sao?”
“Chúng ta chẳng phải hứa với nhau bất kể như thế nào cũng vẫn sẽ vui vẻ sao? Vì vậy em kh