
hịnh Phát,
hiện đang phụ trách dự án xây cô nhi viện. Nhưng hai người họ có vẻ rất xa
cách.”
“Cậu nghĩ xem bao nhiêu nhân tài của Thinh Phát không
được phụ trách dự án đấy mà cô ta lại dễ dàng ngồi ở vị trí giám đốc là vì
sao?”
“Ừ, cũng có thể.”
“Hơn nữa Trần Khánh Đan là con nuôi của chủ tịch tập
đoàn Thịnh Phát. Vì bảy năm trước sau khi đứa con chưa kịp ra đời đã chết, Trần
Khánh Đan bỏ đi nên không ai còn nhắc đến cô ta nữa.”
“Bỏ đi sao bây giờ lại trở về nhỉ?” Phương Linh chống
cằm khó hiểu, người con trai này quả thực có rất nhiều bí ẩn. Lúc nhận lời đi
xem mặt cô chỉ biết Hải Nguyên có một người vợ đã qua đời nhiều năm, từ đấy anh
không yêu thêm ai nữa, cô còn nghĩ anh là người chung tình lắm, vậy mà từ đâu
lại xuất hiện thêm một người yêu cũ, đã thế lại từng có con rồi bỏ đi. Phải
chăng anh ngoại tình? Càng ngày cô càng tò mò về anh. Từ tức giận vì anh không
thèm để ý mình hôm xem mắt đến ý muốn chinh phục thử thách bây giờ đã rơi vào
vòng xoáy tình yêu lúc nào không hay.
“Mình phải tìm cách vào Thịnh Phát làm việc mới được.”
Cô nói.
“Không phải cậu thật sự yêu anh ta rồi đấy chứ?” Cô
gái kia hỏi.
“Vớ vẩn, mình chỉ thích chinh phục thử thách thôi,
theo đuổi thành công rồi sẽ đá anh ta, ai bảo anh ta dám tệ với mình như vậy!”
“Ừ, thì là để dạy cho anh ta một bài học. Haha”
Mọi chuyện không nằm ngoài dự liệu của Phương Linh.
Nhờ quan hệ của bố mẹ, cô nhanh chóng được điều vào dự án của Khánh Đan phụ
trách, cô không ngừng tìm hiểu quan hệ giữa Khánh Đan và Hải Nguyên, nhưng càng
tìm hiểu càng mơ hồ. Khánh Đan và Hải Nguyên đối với nhau khách sáo vô cùng,
không có vẻ gì là từng yêu nhau nhưng cũng không đến mức quá xa lạ. Hai người
đã từng yêu nhau sâu đậm, cũng từng oán hận vô cùng có thể đối xử với nhau như
vậy ư? Cô không thể hiểu được. Với cô, nếu yêu thì nhất định phải bên nhau, nếu
đã hận thì cả đời không bao giờ gặp lại.
Phương Linh xách túi quà trong tay bước xuống taxi đi
vào cổng bấm chuông. Đến hôm nay cô đã biết được khá nhiều về chuyện của Hải
Nguyên, biết càng nhiều cô lại càng mơ hồ không biết cô có thể ở bên Hải Nguyên
hay không, tình cảm của họ sâu đậm như vậy, cô làm sao có thể chen chân vào mà
phá hoại tình cảm của họ? Nhưng cô cũng không nỡ, cô chót yêu Hải Nguyên mất
rồi.
“Cô Phương Linh đến chơi à? Cô vào nhà đi.”
Bà Ngọc Lan nghe tiếng thím Hồng đang nói ngoài cửa
cũng ngẩng lên mỉm cười:
“Cháu đến rồi hả? Mau vào đây ngồi, trưa nay ở lại ăn
cơm luôn với gia đình.”
“Cháu chào cô, hôm trước cháu đi du lịch nên mua về
cho cô ít quà ạ.” Phương Linh mỉm cười rồi đặt hộp quà lên bàn.
“Cháu khách sáo làm gì, là người nhà cả mà.”
“Anh Hải Nguyên không có nhà à bác?”
“À, Hải Nguyên hôm nay đưa bé Tuyết đi chơi rồi không
biết trưa có về ăn cơm không, để bác gọi nó về.” Bà Ngọc Lan đang định cầm điện
thoại gọi cho Hải Nguyên thì nghe giọng anh bên ngoài.
“Mẹ, con về rồi.” Theo sau anh là tiếng bé Tuyết ríu
rít cười nói với Khánh Đan. Trong phút chốc Phương Linh bỗng sững lại, trông hai
người họ thật xứng đôi.
“Các con về rồi à. Phương Linh đến chơi đấy.” Bà nói.
Phương Linh nhìn Hải Nguyên mỉm cười nhưng anh cũng
không biểu hiện gì.
“Chị Khánh Đan…”
“À, con chưa biết nhỉ, Khánh Đan là con nuôi của bác.”
“À, vâng.”Trong mắt cô thoáng hiện lên sự thất vọng,
xem ra những gì bạn cô nói đều là sự thật, lại thêm bé Tuyết liên miệng gọi
Khánh Đan là thím chắc không thể sai được, có lẽ dù cố gắng như thế nào đi nữa
thì cũng vô ích, trái tim Hải Nguyên sẽ mãi mãi không dành cho cô.
“Mẹ, con xuống phụ thím Hồng nấu cơm.” Khánh Đan nói
rồi đi xuống bếp, Hải Nguyên thấy vậy cũng đi theo cô.
“Mọi việc không phải như em nghĩ đâu.”
“Em nghĩ gì?” Khánh Đan lạnh nhạt trả lời anh.
“Về cô ấy.” Hải Nguyên nói rồi hướng mắt về phía
Phương Linh ngoài phòng khách. “Anh với cô ấy không có gì cả em đừng hiểu lầm.”
“Anh với cô ấy thì liên quan gì đến em.”
“Chẳng phải từ khi em thấy cô ấy thường xuyên xuất
hiện ở công ty nên em lảng tránh anh sao?”
“Anh đừng tự cho mình là trung tâm vũ trụ, không yêu
anh không được.” Cô lạnh lùng trả lời rồi đi vào bếp bỏ mặc Hải Nguyên ngẩn
người với câu nói của cô. Nhật Lệ trong bếp nhìn anh mỉm cười rồi đưa cho anh
rổ rau:
“Này, chú nhặt rau đi!”
“Ngây ra đó làm gì, nhặt rau đi!”
“Sao cô ấy có thể lạnh lùng như vậy nhỉ?” Hải Nguyên
khẽ than rồi nhìn Khánh Đan đang chăm chú làm bếp không thèm để ý đến sự tồn
tại của anh.
“Với cô ấy, phải dùng biện pháp mạnh.” Nhật Lệ nói
nhỏ.
Hải Nguyên nhìn Nhật Lệ chỉ thấy cô nhướng mày tỏ ý đồ
với anh.
“Cô ấy mà biết bị bạn thân mình bán đứng thì buồn lắm”
“Chú đừng tỏ ra thanh cao, tôi đang giúp chú đấy! Tôi
là bạn cô ấy nhưng cũng là chị dâu của chú, giúp chú cũng không thiệt đi đâu,
phải không?” Nhật Lệ nói rồi bỏ ra ngoài mỉm cười đắc ý. Hải Nguyên nhìn rổ rau
rồi lại nhìn Khánh Đan nghĩ ngợi “Cô ấy liệu có hận mình không nhỉ?”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hải
Nguyên liền mở máy lên nghe và đi ra phòng khách:
"Mẹ, con ra công trường có chút
v