
hông, mình muốn mời cậu một bữa cơm.”
“Chồng mình sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, cho nên mình không thể ra ngoài.”
“Chỉ chiếm một tí thời gian của cậu thôi.”
Lòng Mạc Mạc trầm xuống, như rơi vào vực sâu, do dự một chút: “Được, chúng ta gặp ở đâu?”
“Khách sạn Vân Hải, mình đặt chỗ rồi.”
Mạc Mạc
quyết định đến nơi hẹn, cho nên cả buổi sáng cô đều rảnh, đi tìm mợ nhỏ
mượn ít đồ để diễn. Đúng 12 giờ trua, Mạc Mạc và Giang Xuyên gặp nhau ở
khách sạn Vân Hải. Lúc Mạc Mạc đến thì Giang Xuyên đã chờ ở đó, gương
mặt lạnh lùng nhưng rất đẹp trai.
“Xin lỗi, mình tới muộn.” Mạc Mạc đi tới nói với vẻ mặt xin lỗi.
Giang Xuyên đứn dậy kéo ghế giúp Mạc Mạc: “Rất đúng giờ, là mình đến sớm mà thôi, ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Mạc Mạc ngồi xuống, đồng thời cũng để cái túi cầm theo ở một bên.
“Sinh nhật vui vẻ.” Giang Xuyên ngồi xuống, đưa quà sinh nhật mình đã chuẩn bị tới trước
mặt cô, là cái hộp màu tím, buộc nơ bướm, Mạc Mạc không biết bên trong
là gì? Chỉ nghĩ thôi cũng khá hay.
“Cảm ơn.” Mạc Mạc mỉm cười đáp lại.
“Không mở ra xem à?” đôi mắt lành lạnh của Giang Xuyên nhìn Mạc Mạc với chút chờ mong.
Mạc Mạc mở
ra, là một chiếc kẹp tóc khảm hình con bướm, Mạc Mạc nhớ Giản Chiến Nam
đã từng tặng cô thứ như thế này, nhưng bị cô vứt đi. Lúc học trung học,
cô rất thích đeo kẹp tóc hình bướm, cậu ta….vẫn còn nhớ.
“Rất đẹp.” Mạc Mạc cúi đầu tán thưởng.
“Thích là được rồi.” Giang Xuyên nhìn theo ánh mắt của Mạc Mạc, rất sáng “Mình cài giúp cậu.”
Cái gì? Mạc Mạc hơi sửng sốt, vội hỏi: “Không cần đâu…”
Nhưng Giang
Xuyên đã cầm chiếc kẹp ra khỏi hộp, đứng dậy đi tới bên cạnh Mạc Mạc,
động tác nhẹ nhàng cài kẹp lên trên đầu cô, chiếc kẹp trên mái tóc đen
dài của cô khiến cô càng trở nên chói mắt hơn.
Mạc Mạc hơi
mất tự nhiên. Còn Giang Xuyên thì thản nhiên cười, đôi mắt lạnh vẫn nhìn cô chăm chú, trở lại ngồi vào vị trí của mình rồi nói: “Rất đẹp.”
“Là mắt chọn đồ của cậu tốt.” Mạc Mạc cũng nói xuôi theo.
Nhưng Giang Xuyên lại nói với vẻ mặt kiên định ‘Mình nói cậu.”
“Hiếm khi được người đàn ông lạnh lùng như cậu khích lệ.” Mạc Mạc trêu ghẹo nửa đùa nửa thật, sau đó nói: “Gọi món đi,”
Biểu hiện
của hai người đều khá tự nhiên, gọi món ăn, nói chuyện, như không hề có
âm mưu gì tồn tại, lúc thức ăn được đưa lên, di động của Giang Xuyên
vang lên, cậu ta lịch sự nói xin lỗi với Mạc Mạc sau đó đứng đi ra nơi
khác nghe điện thoại.
“Tiểu Xuyên, chị biết em sẽ giúp chị mà.”
“Chị, em sẽ không giúp chị, không có gì nữa em tắt máy đây.”
“Này, em không giúp chị thì hẹn cô ta làm gì, chị thấy rồi, hai người ăn cơm với nhau.”
“Ngày mai em đi Anh.”
“Cái gì? Vậy việc làm ăn của ba em không quan tâm à? Quyết định của em đã nói với ba chưa?”
“Có anh cả rồi, chuyện làm ăn không cần lo lắng.”
“Giang Xuyên, em giúp chị một lần đi, có được người phụ nữ em thích, lại giúp được chị, có gì mà không tốt chữ?”
Giang Xuyên hít sâu một hơi rồi nói: “Chị, dường như em không biết chị nữa, rốt cuộc là chị vì yêu Giản Chiến Nam, hay là chỉ vì trả thù? Em thích cô ấy, nhưng trái tim cô ấy không thuộc về em, thủ đoạn như thế thì có ý nghĩa gì chữ, ngày mai em đi rồi, chỉ
muốn ăn một bữa cơm với cô ấy, hy vọng chị đừng đến quấy rầy em.”
Giang Xuyên nói xong thì tắt điện thoại, gương mặt lạnh lùng vẫn như cũ
không có gì thay đổi, vẫn bước đi kiên định trở lại bàn ăn với Mạc Mạc,
nhưng thấy Mạc Mạc làm đổ ly rượu đỏ nên tay chân đang luống cuống lau
chùi.
Cậu ta bước
tới, thấy trên quần áo của Mạc Mạc bị dính vết đỏ rất dài, cậu cầm khăn
ăn đưa cho Mạc Mạc, dường như Mạc Mạc rất khó xử, cũng không ngẩng đầu
lên, ánh mắt phức tạp cầm chiếc khăn ăn của cậu rồi lau váy.
“Tay chân thật vụng về mà,” Mạc Mạc ảo não than thở.
“Cần giải quyết chút không?”
Mạc Mạc ngẩng đầu nhìn Giang Xuyên “Trước không cần, ăn cơm xong rồi nói sau, ngồi đi.”
Giang Xuyên
ngồi xuống, nhìn Mạc Mạc đang ngồi đối diện không tự chủ mà hơi choáng,
Mạc Mạc trở nên mơ hồ trong tầm mắt của cậu, đầu cảm giác hơi nặng, sao
lại thế này, chẳng lẽ cậu bị bệnh sao? Giây phút mất đi tri giác, dường
như cậu nhìn thấy Mạc Mạc mở to hai mắt nhìn cậu với vẻ nghi hoặc…
Mạc Mạc bỏ khăn ăn trong tay xuống, tay chọc vào cánh tay của Giang Xuyên, cúi đầu gọi: “Giang Xuyên, cậu sao thế, trả lời mình đi?”
Giang Xuyên
không hề phản ứng, Mạc Mạc lại rất không cẩn thận động vào ly rượu của
Giang Xuyên khiến nó đổ lên người cậu, quần áo của Giang Xuyên cũng bị
bẩn, Mạc Mạc khẽ nhíu mày rồi gọi: “Phục vụ!”
“Quý khách có gì dặn dò à?” phục vụ đi tới rất nhanh, nhìn Mạc Mạc rồi nhìn thoáng qua Giang Xuyên đang bất tỉnh nhân sự.
“Bạn tôi uống rượu, phiền anh dìu cậu ấy tới phòng giúp tôi.” Trên mặt Mạc Mạc tỏ vẻ buồn rầu, nhưng trong mắt lại là sự giảng hoạt.
Giản Chiến
Nam đang trên đường về nhà, hắn đã mua quà tặng sinh nhật Mạc Mạc, nhưng khi về đến nhà lại phát hiện Mạc Mạc không ở nhà, gọi điện thoại là báo là tắt máy, Giản Chiến Nam liền gọi điện cho Hàn Chấn Dạ.
“Cô chủ ở đâu?”
Sau khi nghe được câu hỏi của Giản Chiến Nam, Hàn Chấn Dạ liền trả lời: “Khách s