
nh sẽ đem đi triển lãm tranh luôn.
Cuối tuần này…”
Cuối tuần này rồi ư? Tiếc quá. Mà sao bắt em vẽ
nhanh dữ. Phải đợi khi nào em có cảm xúc đã chứ.”
“Em thì lúc nào mà cảm xúc chẳng dâng trào. Cần gì
phải đợi…”
“Thật thế không?”
“Đúng mà. Nhớ đấy nhé.”
“Mì anh làm ngon quá. Em thích ăn lắm.”
“Hả! Mới làm mì cho em thôi mà em nói là thích anh lắm
ư?”
“Không phải, em thích ăn, thích ăn mì ấy.”
“Xạo xạo vừa thôi cô nương. Cô nói thích tôi xong
bây giờ giở chứng hả?”
“Chiều nay đi bệnh viện đi..”
“Em bị gì hả? Lại đau đầu nữa sao?”
“Không, đi khám tai cho anh ấy… ha ha ha”
“Này, cô dám đùa tôi đấy hả… Mà anh nói nè. Tí nữa
anh phải đi ra ngoài gặp bạn rồi.”
“Gái hay trai?”
“Hỏi làm gì thế, đời nào anh ra ngoài đường chỉ để gặp
con trai.”
“Nếu là trai thì cho em theo với. Còn gái thì mặc kệ
anh.”
Nói xong, mặt cô xụ xuống, gợi lên nét hờn dỗi rõ rệt.
“Ghen hả, nhóc con. Nếu sợ thì đi theo không?”
“Không đi. Đi một mình đi. Em đi ngủ đây.”
Cô bỏ vào phòng, để anh ở lại đó ngẩn ngơ. Anh chẳng
buồn tẹo nào. Anh càng hạnh phúc. Cô đang ghen vì anh. Sao mà anh muốn chọc cô
nữa quá. Cho cô tức giận lên, rồi anh lại ngồi đó cười một mình.
10
đêm…
“Này! Anh không đi sao? Hay là về rồi?”
Anh mở mắt ra, mặt méo xệch.
“Em không quan tâm đến anh nữa à? Sao chẳng chịu chạy
ra đòi đi theo mà nằm luôn ở trong phòng thế?”
“Ừ! Ai tội.”
“Vậy thì anh đi nhá. Anh hẹn 11 giờ cơ.”
“Sao mà hẹn muộn vậy? Anh hẹn với Mạn Mạn hả?”
“Ghê ta, biết luôn.”
“Hứ… đi đi..”
“Ừ! Đi chứ. Mau vào thay đồ đi, rồi đi luôn với anh,
anh sợ em ở nhà một mình.”
“Đi hả?”
Anh đẩy cô vào phòng..
“Nhanh lên…”
“Xong rồi nè. Mới có một chút xíu.”
“Ha há, điệu ta. Sao phải mặc thế này? Như bình thường
thì cũng đâu làm sao.”
“Kệ. Vậy đi thay ra khỏi đi nữa.”
“Thôi thôi… em mặc gì mà chẳng đẹp. Anh sợ em không
quen thôi. Mặc như thế này, rất dễ gây cho anh cảm xúc… thật là..”
Cô chẳng hiểu gì. Ngơ ngơ quay lung tung nhìn anh.
Tiết trời buổi tối có khác, thật mát. Như thả hồn
vào trong gió, cô cảm thấy dễ chịu, khoan khoái lạ thường.
“Anh đi lâu vậy, quên chỗ hẹn rồi sao?”
“Ừ! Đột nhiên quên mất. Giờ làm sao?”
“Thì về nhà chứ làm sao.”
“Sao em không bảo anh gọi điện thoại cho Mạn Mạn hỏi
lại chỗ hẹn?”
“Thích gọi thì anh gọi, cần gì em phải bảo.”
“Đùa thôi, nhớ chứ sao không, nhưng mà anh không đến
đó.”
“Trời. Vậy mà cũng bảo em đi theo.”
“Thì tại em đi theo nên mới không đến đó. Có em rồi
thì cần gì đi đâu nữa. Chỉ là anh muốn đưa em đi chơi thôi. Chắc là chưa đi đêm
bao giờ hả?”
“Để coi, nếu là ở trên này, thì chắc là chưa.”
“Xì, có nhớ gì đâu mà trả lời hay thế?”
“Không biết. Em nhớ rõ lắm mà, ở trên này em chưa đi
chơi muộn bao giờ hết.”
“Vậy hả, thế em có nhớ nhà của em ở đâu không?”
“Nó không nằm trong thành phố này. Nhà em ở xa xa gần
Vũng Tàu ấy.”
“Nhớ luôn.”
“Nhớ chứ. Nhưng mà… em chưa có ấn tượng gì, em đã từng
đi chơi với anh thế này bao giờ chưa?”
“Hết nhớ rồi à?”
“Không phải. Chỉ là… sao em có cảm giác…”
“Hôm nay đủ rồi nhé. Về nhà ngủ thôi.”
“Lại nữa, suốt ngày cứ nói thế.”
“Thế em còn muốn gì nơi anh nữa sao?”
“Anh thì có gì đâu.”
“Không có á, được rồi, anh dừng xe lại làm cho em
coi.”
“Không được. Chạy tiếp đi, đi về cho em còn ngủ.”
“Thế mà cũng… Thôi, về thì về.”
…
“Buồn ngủ lắm rồi sao, vợ yêu.?”
“Ừ. Bình thường ngủ nhiều mà. Tưởng em không nghe thấy
gì hả?”
“Nghe thấy gì. Anh đâu thấy gì đâu.”
“Hay quá, chồng yêu.”
“Ơ, nghe thấy rồi. Để chồng yêu ôm vợ vào phòng ngủ
nhé.”
“Á!... khỏi đi nhé.”
Cô chạy một mạch, thế nhưng… anh đã đuổi kịp, anh ẵm
cô trong lòng, rồi cúi xuống, hôn nhẹ vào má cô. Anh đặt cô xuống giường.
“Rồi. Ngủ đi. Nhớ mơ đến anh nhé!”
“Làm em tưởng…”
“Tưởng gì. Em còn muốn anh làm gì sao?”
“Mau ra
ngoài”
Mọi sự cứ từ từ trôi qua, lọt lại bao kí ức của tuổi
thanh xuân ngày nào. Gió chiều cũng hiu hắt, cùng ánh nắng rọi xuống để chuẩn bị
tự tan biến vào hư vô. Thiên nhiên lặng lẽ bao trùm cái không gian vô hình kia…
Vườn hoa Hàm Rồng….
Cái gì đang diễn ra thế nhỉ? Tại sao cô lại đang có mặt ở đây? Ở Sapa, lạnh lẽo.
Dường như chẳng ai thèm để ý đến cô. Cô lại trở nên như trong suốt. Ai đụng vào
cũng chẳng có chút cảm giác gì. Cô thấy một cô gái. Rồi có một chàng trai. Họ
đang cười nói vui vẻ quá. Chàng trai kia, thoạt nhìn qua, thì tưởng là nữ. Bởi
anh ta có cái dáng vẻ mĩ miều của một nữ nhân. Tay trong tay, cứ như họ là định
mệnh của nhau vậy. Hữu tình quá. Mặc dù vẫn thắc mắc, nhưng sao cô có một cảm
giác thật thân quen đến vậy. Hai người kia đâu rồi. Còn cô, bây giờ cô đang ở
chốn nào? Sao chẳng có chút gì ánh sáng, mọi thứ xung quanh đều trở nên tối tăm
hơn bao giờ. Chỉ có một luồng ánh sáng duy nhất ở phía trên, nhưng… xa lắm. Làm
sao cô có thể chạm tay vào luồng sáng ấy? Cô có đang đủ kiên trì không? Cô có
thể về được nhà bằng chính đôi chân của cô giờ này không? Hàng loạt câu hỏi xuất
hiện. Đầu cô đau quá. Cô muốn tự giải thoát chính mình. Cố vươn lên, bằng mọi
cách, tâm hồn của cô đang dần xao xuyến. Cô nhớ